Hiển nhiên Dung Cẩn vẫn còn chút chưa thỏa mãn, không muốn để cho Ninh Tịch đi, liếc Ninh Hữu Phương một cái, cũng không lên tiếng.
Lục Tử Ngôn lại cười nói:’’Cũng tốt, Ninh đầu bếp đã vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi một lát đi’’.
Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Ninh Hữu Phương, định cùng nhau ra ngoài. Mỗi ngày đều phải tự lên tinh thần cho mình để đối phó với Dung thiếu gia này thật là mệt.
Dung Cẩn liếc mắt nhìn Ninh Tịch đang cười khanh khách, sắc mặt hơi trầm xuống.
Ninh Tịch không lưu ý đến nhất cử nhất dộng của hắn, tâm tình khoái trá đi ra ngoài. Khoảnh khắc nàng bước qua cánh cửa của hoa sen sảnh lại nghe được một câu long trời lở đất:’’Biểu đệ, nghe nói Tứ hoàng tử sắp đến Lạc Dương…’’
Sắc mặt Ninh Tịch trắng nhợt, đột nhiên dừng bước, hai tay nắm lại thành quyền, thân thể khẽ run rẩy.
Vị quý nhân kia…Rốt cục đã tới sao?
Thanh âm lười biếng của Dung Cẩn vang lên sau lưng:’’Đến thì sao? Đệ không muốn ôm bắp đùi của hắn’’.
Lục Tử Ngôn cười nói:’’Cũng không thể nói như vậy, dầu gì thì đệ cũng có chút giao tình với Tứ hoàng tử cơ mà’’.
Ninh Hữu Phương đi vài bước, thấy Ninh Tịch không có theo kịp, có chút kỳ quái quay đầu nhìn nàng:’’Tịch nhi con làm sao vậy?’’ Sắc mặt khó coi như vậy.
Ninh Tịch bình tĩnh lại, cố nặn ra nụ cười:’’Không có gì, chỉ là con cảm thấy có chút mệt mỏi thôi’’.
Ninh Hữu Phương thương tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-toan-thuc-my/2152322/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.