Chương trước
Chương sau
Trong phòng giam âm u đang giam cầm một người, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập.
Hai tay người nọ bị xích sắt khóa chặt trên giá, thân thể vô lực buông thõng xuống. Trên áo đơn màu trắng dính đầy vết máu, tóc rối bù, quần áo tả tơi.
Một nam nhân mang một hạ nhân theo sau, nghênh ngang đi đến.
Nam nhân này thân mình cao to, cao lớn vạm vỡ, có chút khôi ngô. Một thân trang phục ngoại tộc, phục sức đẹp đẽ quý giá, ngón tay đeo mấy chiếc nhẫn bảo thạch màu đỏ, vàng và xanh, trên ngón tay cái của tay phải có đeo một chiếc nhẫn lớn bằng ngọc bích xanh biếc.
Gã cầm một cây roi trong tay, ngạo mạn đưa roi ra nâng cằm của người đang bị xiềng xích kia lên.
Người nọ còn đang hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, vẫn chưa phản kháng. Mái tóc dài rối tung, dung mạo cũng không thấy rõ ràng, nhưng màu da nhợt nhạt, loang lổ vết máu, gương mặt bẩn thỉu, thực sự không thể nói là đẹp.
Nam nhân ngoại tộc cao to chán ghét nhăn mặt nhíu mày, dùng tiếng Hồ nói với hạ nhân phía sau:
“Người này thực sự là Tiêu Hoàng hậu?”
Kẻ kia cúi đầu khom lưng:
“Vâng. Trong Thịnh quân chiêu hàng có người nhận ra y, đã nhận tội rồi.”
“Nhưng có phải là nghe nói Tiêu Hoàng hậu vừa sinh nhi tử xong không? Sao có thể nhanh như vậy chạy đến chiến trường chứ? Hừ! Nghe nói còn giết không ít binh sĩ của bản vương.”
Sắc mặt nam nhân trở nên âm trầm đáng sợ.
Tướng mạo của gã vô cùng thô cuồng, một đôi lông mày rậm sắc bén, hốc mắt có chút sâu, mũi là mũi ưng cao thẳng, phía dưới còn có một chòm râu dày, cả người toát ra vẻ hung ác nham hiểm.
Kẻ kia nói:
“Hồi bẩm Đại Vương, chắc chắn không sai. Nô tài đã kiểm tra qua, vết tích rõ ràng dưới thân hắn là sau khi sinh sản vẫn còn chưa lành, quyết vẫn chưa qua mười ngày. Ngoại trừ Tiêu Hoàng hậu, nào có nam nhân nào khác vừa sinh hài tử xong đã xuất hiện trên chiến trường?”
Đại Vương kia nheo nheo mắt, không biết là đang suy nghĩ cái gì, mũi roi nâng mặt người đang bị xiềng xích kia hạ xuống, đột nhiên bật cười ha ha.
“Dương Tĩnh a Dương Tĩnh, năm xưa ngươi đuổi bản vương ra khỏi Trung Nguyên, lần này đại thắng Cao Mật Sơn tuy rằng không bắt được ngươi, thế nhưng lại bắt được Hoàng hậu của ngươi. Ha ha ha… Ngày hôm nay báo ứng của ngươi rốt cuộc cũng tới. Tô Hợi, ngươi lau rửa sạch sẽ cho vị Tiêu Hoàng hậu này, vết thương cũng dùng thuốc tốt nhất, đưa đến đại trướng của bản vương.”
Kẻ phía sau hơi sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý của Đại Vương, lập tức nói:
“Đại Vương yên tâm, nô tài nhất định sẽ chỉnh đốn người thỏa đáng.”
Vị Đại Vương kia quay đầu trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt hổ phách sắc bén hung ác nham hiểm lóe lên tia sáng lạnh lùng, từng chữ từng chữ căn dặn:
“Nhớ kỹ, phải quang minh chính đại mà đưa Hoàng hậu Thịnh quốc đến trướng bồng của bản vương, để cho tất cả đám tù binh Thịnh quốc đều nhìn thấy!”
Tô Hợi quỳ xuống, phủ phục trước chân gã:
“Vâng. Nô tài hiểu rõ ý của Đại Vương.”
Tiêu Thương Hải bị người tẩy rửa, bôi thuốc, nghênh ngang đưa đến vương trướng của Nô Mã Vương.
Trong cả quá trình Tiêu Thương Hải chỉ tỉnh lại trong chốc lát, y sinh xong chưa lâu đã lập tức lên chiến trường, sau khi bị bắt lại bị dụng hình, đã nhiễm lạnh, người có chút phát sốt, tuy rằng tỉnh một lát, cũng rất nhanh suy yếu rồi ngất đi.
Tô Hợi sợ y chết mất, tìm một đại phu đến cẩn thận xem cho y, còn cho uống một chén thuốc hạ sốt, lúc này mới đưa người đến vương trướng.
Lúc này đã là chạng vạng.
Nô Mã Vương quay lại vương trướng, khẩn cấp cho hạ nhân lui xuống, đi đến bên giường đằng sau bình phong, nhìn thẳng người nằm trên giường.
Thần sắc của Tiêu Thương Hải tuy tiều tụy, người đang hôn mê, nhưng sau khi trang phục chỉnh tề, liền khôi phục lại dáng dấp xinh đẹp ban đầu, nhìn thế nào cũng thấy là một mỹ nam tử.
Nhưng Nô Mã Vương cũng không thích nam sắc. Gã thích mỹ nữ, mỹ nhân vơ vét trong hậu cung không có một trăm cũng có tám mươi, từng người đều xinh đẹp dịu dàng, tư thái yểu điệu hơn Tiêu Thương Hải.
Gã chỉ là muốn làm nhục Dương Tĩnh, làm nhục Đại Thịnh!
Vừa nghĩ đến khuất nhục năm đó bị Dương Tĩnh đuổi ra khỏi Trường Kinh, Nô Mã Vương liền tức đến đỏ mắt.
Năm đó người Hồ cướp đi nửa giang sơn của Đại Thịnh, thống trị mạn bắc của Trường Giang vài chục năm, coi người Thịnh như trâu ngựa nô lệ mà sai khiến, là quang cảnh vô hạn như thế nào chứ?
Thế nhưng tên mao đầu tiểu tử bị đuổi phải chạy đến phía nam đó, lại lôi kéo được binh mã Nam Thịnh quay về, một lần nữa đoạt lại được vùng đất phương Bắc.
Vừa nghĩ đến sự giàu có và phồn hoa đông đúc của vùng Trung Nguyên, lại đối lập với sương gió gian khổ hiện tại trên thảo nguyên, ngực Nô Mã Vương lập tức tràn đầy hận ý.
Gã mất nhiều tâm tư như thế, bố cục lâu như thế, chỉ mong đại chiến lần này có thể tận tay giết Dương Tĩnh, báo thù rửa hận. Một lần nữa anh dũng giống như tổ tiên tấn công vùng Trung Nguyên, một lần nữa cướp đoạt vùng đất của Đại Thịnh.
Không ngờ rằng Dương Tĩnh quá quen thuộc binh mã, cực kỳ thiện chiến. Hi sinh lớn như vậy, thật vất vả mới dẫn hắn vào cổ, nhưng lại bị chính hắn phát hiện ra không ổn, lùi ra ngoài cực nhanh, nửa đường còn gặp được viện quân Tiêu Thương Hải mang đến, liền thoát thân được.
Tiêu Thương Hải!
Hoàng hậu Đại Thịnh này, nghe nói cực giỏi mưu lược, văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ.
Lần đại chiến này, người Hồ tuy rằng thắng, nhưng bởi vì không bắt được Hoàng đế Đại Thịnh, chỉ có thể coi là thắng thê thảm, thực chất cũng không có được nhiều lợi ích. Hơn nữa nếu không phải có Tiêu Thương Hải nửa đường dẫn người đến tiếp ứng, cho dù Thịnh Huy Đế nhanh chóng thoát được, cũng chưa chắc đã có thể chạy ra ngoài.
Vừa nghĩ như vậy, Nô Mã Vương càng thêm phẫn nộ, ánh mắt trừng Tiêu Thương Hải cũng trở nên dữ tợn.
Tiêu Thương Hải bị thương nghiêm trọng, cũng bệnh rất nặng, thân thể lúc nóng lúc lạnh, vết thương đau đớn, bên tai dường như vẫn còn vọng lại tiếng gào thét trên chiến trường.
Y nhớ rõ mình bị bắt xuống ngựa, lại bị trọng hình, còn bị bắt giam. Thế nhưng cho dù y đang chìm trong hôn mê, nhưng trong lòng nhớ thương vẫn là Thịnh Huy Đế Dương Tĩnh.
“Ký Nô…”
Tiêu Thương Hải thì thào nói mê, đột nhiên phát hiện thân dưới mình đau nhức.
Cơn đau do bị xé rách thô bạo kích thích y tỉnh dậy. Hai tròng mắt mê mang ngây ngốc trừng lớn nhìn người phía trên, chớp chớp vài cái, đột nhiên tỉnh táo lại.
“Cút ngay!”
Tiêu Thương Hải cực độ sợ hãi, hai mắt trừng to như muốn nứt ra, vung tay về phía kẻ đang ở trên người mình.
Thế nhưng y trọng thương mới tỉnh, không còn khí lực, cánh tay vung lên giữa không trung đã bị ngăn lại, tiếng rống giận cũng suy yếu giống như tiếng kêu của một con mèo nhỏ.
Nô Mã Vương thấy y đã tỉnh lại, không khỏi cười lạnh nói:
“Tỉnh lại rất tốt. Ngươi ngoan ngoãn hưởng thụ sự sủng hạnh của bản vương đi. Xem Thịnh Huy Đế lợi hại, còn bản vương là dũng mãnh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.