Lư Tỉnh Trần mở to mắt nhìn, thấy trước mắt nào còn là gương mặt của một người già, rõ ràng là gương mặt trẻ tuổi anh tuấn của An Sâm. Anh mờ mịt đi qua, An Sâm kéo anh đến quỳ xuống bên cạnh, chỉ vào một điện thờ nho nhỏ trước mặt nói:
“Chúng ta cùng vái đi.”
“Đây là?”
Điện thờ có một tượng thần nho nhỏ, nhưng kỳ lạ chính là tượng thần này không có gương mặt, cũng không có tên tiên.
An Sâm nhẹ nhàng nói:
“Năm đó vì muốn được gặp lại anh một lần nữa, em cầu thần khấn Phật ở khắp nơi, lại không biết vị thần tiên nào có thể giúp đỡ em. Cho đến một ngày, em ở trong mơ nhìn thấy một vị thần tiên không rõ gương mặt. Thần tiên ấy nói chỉ cần em có thể cầu khẩn ở trước điện thờ của ngài ấy mười đời mười kiếp, sẽ giúp cho nguyện vọng của em thành hiện thực. Vì vậy sau khi tỉnh lại, em liền cho người xây dựng điện thờ này.”
Toàn thân Lư Tỉnh Trần run lên. Anh đột nhiên nhớ tới bản thân hai lần đi qua hành lang trong cốc luân hồn từng trông thấy bên ngoài hành lang có bóng một người già quỳ xuống cầu khẩn.
Lẽ nào… Khi đó là Thương Hải?
Anh từng hai lần trước mười thế và sau mười thế gặp được trên đường, lại không hề nhận ra cậu.
Trước mắt Lư Tỉnh Trần mờ mịt, ẩm ướt dày đặc.
An Sâm nâng hương trong tay lên, lặng yên cúi người lễ vái. Lư Tỉnh Trần không dám chần chừ, thành kính theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517374/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.