Lư Tỉnh Trần thực ra chỉ là bị chấn động não, không còn thương tích nào khác. Nhưng mấy ngày nay vẫn còn có chút hoảng hốt, giống như đang nằm mơ, trước sau khó có thể quay về vai trò hiện tại. Nhưng nhìn gương mặt lo lắng của cha mẹ, cùng ánh mắt lo lắng khó có được của ông anh anh, cuối cùng quyết định tỉnh táo lại.
Anh là người đã từng chết vài lần, cuộc sống tựa như một giấc mơ lớn, còn gì mà không nhìn ra được nữa chứ?
Quá khứ đã qua, hiện tại vẫn còn tiếp tục.
Dương Tĩnh An đẩy xe lăn đến thăm anh, anh mới nhớ tới mình còn hai vị ân nhân cứu mạng. Tuy rằng không rõ vì sao Dương Tĩnh An lần đầu tiên gặp anh đã biểu hiện nhiệt tình như vậy, trong lúc nguy hiểm còn che cho anh, nhưng ấn tượng của anh với Dương Tĩnh An cũng không tệ lắm, Anh Thiên còn trông cậy vào vị đại minh tinh này gia nhập hợp tác mà, thế nên cũng biểu hiện ra vẻ cảm kích và gần gũi.
Dương Tĩnh An đến nhắc nhở anh chuyện An Sâm.
Buổi chiều hôm nay, khí trời rất tốt. Lư Tỉnh Trần đi đến phòng bệnh của An Sâm, trong phòng bệnh VIP rất yên tĩnh, một y tá chăm sóc đặc biệt thấy anh đi vào, đứng dậy.
Lư Tỉnh Trần nhìn người nhắm mắt nằm ở trên giường, nhẹ giọng hỏi:
“Tôi đến thăm cậu ấy. Đang ngủ?”
Y tá chăm sóc đặc biệt nói:
“Vừa mới ngủ thôi. Chi bằng lát nữa ngài hãy đến đây?”
Lư Tỉnh Trần mỉm cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517332/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.