Tiêu Thương Hải không biết Dương Tĩnh đang phiền não cái gì, nhưng loại trạng thái này của hắn khiến y rất lo lắng.
“Ký Nô, có tâm sự gì không thể nói với ta được sao? Lẽ nào ta không thể chia sẻ với ngươi à?”
Dương Tĩnh buông tay ra cười cười:
“Ta chỉ là không nghĩ tới, chúng ta lại còn có thể có một hài tử nữa. Hơn nữa… Ta quả thực là lo lắng, sợ thân thể ngươi phải gánh vác quá nặng.”
Tiêu Thương Hải mỉm cười, trong nét cười còn mang theo cảm động vì sự quan tâm của ái nhân.
“Ký Nô, đừng nghĩ ta yếu đuối như vậy. Tuy rằng mấy năm gần đây sống an nhàn sung sướng, nhưng ta dù sao cũng không phải nữ nhi được nuông chiều chốn khuê phòng. Ta từng cùng ngươi sóng vai trên sa trường, lại tập võ nhiều năm như thế, luận về võ công, còn thắng ngươi ba phần. Ngươi yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Dương Tĩnh che giấu tâm sự dưới đáy lòng, đứng dậy đỡ lấy Tiêu Thương Hải, ôn nhu nói:
“Đều do ta không tốt, suy nghĩ miên man. Chúng ta quay về đi. Ngươi hiện tại thân thể không giống như lúc trước, hẳn là nên nghỉ ngơi sớm một chút mới đúng, sau này cũng không nên chờ ta.”
“Có một số việc đã là thói quen, muốn sửa cũng không được. Ngươi nếu không muốn khiến ta mệt mỏi, sau này cũng đừng ngây người ở thư phòng đến muộn như thế.”
“Vâng vâng vâng. Sau này trẫm nhất định sẽ ngủ đúng giờ.”
Phu phu hai người nói nói cười cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517290/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.