Mi gian của Tiêu Thương Hải lạnh lẽo.
Dương Tĩnh ngay cả giầy cũng không đi, cuống quít đứng dậy nói:
“Thương Hải, người đã về. Vừa rồi trẫm cũng không phải là quát ngươi…”
Lông mày sắc bén của Tiêu Thương Hải vốn nhíu lại, hai mắt ngậm sương, không biết là nghĩ đến cái gì, bất chợt thần sắc trở nên hòa hoãn, nói:
“Ta biết bệ hạ cũng không phải là đang nói ta.”
Dương Tĩnh nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong mắt hiện lên vẻ ảo não, rồi lại đè ép xuống, đi qua đỡ Tiêu Thương Hải, nói:
“Ngươi ngồi xuống trước, đứng lâu sẽ mệt mỏi.”
Tiêu Thương Hải ngồi vào bên giường, giương mắt nhìn lướt qua Mặc Hương đang đứng ngây ngốc ở một góc không dám tiến lên, nói:
“Người xuống dưới trước đi.”
Mặc Hương nghĩ đến Nhiễm Hương còn đang quỳ ở ngoài cửa, miệng há ra khép lại, cuối cùng không nói được gì cả, cúi đầu nhận lệnh, hành lễ lui ra.
Dương Tĩnh muốn nói gì đó, Tiêu Thương Hải lại nhướng mày, nói:
“Bệ hạ, ngài còn chưa có đi giầy đâu.”
Dương Tĩnh cúi đầu nhìn, quả nhiên hai chân còn để trần.
Trong cung đốt địa long, trên mặt đất cũng trải thảm mềm mại ấm áp, bởi vậy tuy thời tiết giá lạnh, nhưng ấm áp như mùa xuân, tuyệt không cảm thấy lạnh lẽo, trái lại còn có chút khô nóng.
Dương Tĩnh không bận tâm lắm nói:
“Không có gì, trẫm người nóng sức khỏe, không cảm thấy lạnh.”
Tiêu Thương Hải trừng mắt liếc hắn, sẵng giọng:
“Thường ngày suốt dài dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517272/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.