Ngày hôm đó Dương Tĩnh hạ triều, đi đường vòng qua hồ Thái Dịch, đến Trường Ninh cung thăm hai nhi tử đọc sách học tập ở đó.
Đi đến bên hồ, gấm hoa xinh đẹp, trên con đường nhỏ phía sau rừng câu truyền đến một giọng nói non nớt ôn nhuận:
“Hoa mẫu đơn ở đây lớn lên thật đẹp. Nếu ta không nhìn lầm, đây là một gốc Đại đoàn viên cực kỳ quý hiếm đi?”
Ở bên cạnh truyền đến giọng nói uyển chuyển cung kính động lòng người của một nữ tử:
“Tứ công tử thật có mắt nhìn, đây chính là Đại đoàn viên. Đây là do mấy năm trước Hoàng hậu cố ý cho người mang đến từ Giang Nam trồng xuống mới có được, trải qua vài năm vun xới, cuối cùng cũng thích ứng được với khí hậu ở đây, năm ngoái mới bắt đầu nở hoa.”
Nam tử thấp giọng cười nói:
“Quả thực là hiếm thấy. Hẳn là nên gọi tam muội đến xem, về phương diện hoa cỏ, muội ấy quả thực rất hợp tính với tam ca mà.”
Dương Tĩnh nhíu mày, rẽ sang chỗ con đường nhỏ vắng vẻ kia.
Chỉ thấy giữa sắc màu rực rỡ, một thiếu niên ôn hòa lịch sự tao nhã, tựa hoa mà đứng, một bàn tay giống như bạch ngọc dịu dàng vuốt ve cánh hoa mẫu đơn bên cạnh. Chỉ một bàn tay này, còn hơn vô số giai nhân khuynh quốc.
“Hoàng thượng?”
Tiêu Tử Thành nhìn thấy Hoàng thượng rõ ràng là sửng sốt, cuống quít quỳ xuống hành lễ.
Dương Tĩnh tự mình nâng tay hắn, cho hắn miễn lễ, mỉm cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517237/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.