Trong phượng trướng, Dương Tĩnh chăm chú nắm lấy vòng eo của Tiêu Thương Hải, nằm ở bên người y, vừa dịu dàng đưa đẩy, vừa không ngừng hôn môi lên những vết thương lưu lại trên người y.
Màu của những dấu vết này đã mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra nỗi thê lương phải chịu hình khi ấy.
Dương Tĩnh đau lòng không thôi, vừa hôn môi, vừa cúi đầu động tình nói:
“Thương Hải, Thương Hải, ta hận không thể đem máu thịt của mình chịu khổ thay ngươi, hận không thể đem những vết thương này… đều đặt lên người ta.”
Tiêu Thương Hải nắm chặt gối đầu thêu phượng đỏ, gương mặt chôn xuống thở dốc không ngừng, thỉnh thoảng lại rên rỉ:
“A, a…”
Y ở trong việc giường chiếu luôn vui vẻ hễ động tình liền kêu lên, sau khi trở về từ thảo nguyên, y lại thu liễm ngượng ngùng hơn rất nhiều, kìm nén tiếng rên rỉ thở dốc của mình như vậy, thanh âm trái lại càng tiêu hồn hơn.
Da thịt hai người tản ra nhiệt độ cùng mồ hôi, dính sát một chỗ với nhau, ngay cả tóc cũng quấn quít cùng một chỗ, nhiệt độ truyền qua cho nhau.
Dương Tĩnh đột nhiên cắn lên vai y, hàm hồ nói:
“Thật hận không thể nuốt ngươi vào.”
Tiêu Thương Hải kêu a một tiếng, hậu huyệt dưới sự cọ xát chậm rãi của Dương Tĩnh co rút lại.
Y thở dốc liên tục thấp giọng nói:
“Ký Nô, máu của ta, thịt của ta… Tất cả đều là của ngươi…”
Dương Tĩnh nghe xong lời này huyết mạch càng sôi sục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-the-luan-hoi-chi-thuong-hai-truong-ca/2517189/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.