Nghe vậy, trong đôi mắt âm u thâm trầmcủa Hiên Viên Ninh nổi lên hàn băng vạn năm lạnh lẽo bắn thẳng tắp vàohắc mâu đầy sát khí của Cổ Trì.
Đây là, cuộc đọ sức của vương giả và bá giả.
Đây là, một loại tuyên chiến không ngôn ngữ.
Một lúc lâu sau, Hiên Viên Ninh nở nụcười, ôn hòa cười, âm lãnh cười, nụ cười tựa như có sát khí rét thấuxương thấm nhập vào tâm. Chẳng qua chỉ trong giây lát, sát khí xuất hiện mạnh mẽ kia hầu như biến mất không còn. Chỉ còn lưu lại sự ôn hòa: “Cảm tạ.”
Cổ Trì nhướng mày, cười ha hả: “Hiên Viên Ninh, tốt, tốt lắm.” Chỉ có người như vậy, mới có thể là đối thủ ngang tài ngang sức với hắn.
Bỗng một làn gió lạnh buốt từ ngoài cửasổ đánh úp vào, thổi tung y phục và mái tóc mọi người. Bụi đất phất lên, lượn lờ trước mặt bọn họ, dẫn tới một trận kinh sợ.
Cơ thể Lăng Thanh không ngừng run rẩy,một màn phát sinh ban nãy khiến nàng có cảm giác như mới dạo một vòng từ quỷ môn quan trở lại.
Nhưng vào lúc này Lăng Dạ lại cảm thấy vô cùng áy náy với Thập Thất.
Độc Cô Ngạo Thiên thì thầm ghi tạc sỉnhục ngày hôm nay vào lòng, suốt đời không thể quên. Đây là sự sỉ nhụchiếm thấy duy nhất trong cuộc đời hắn.
Lúc Hiên Viên Ninh xoay người đưa lưng về phía mọi người, tầm mắt hắn rơi vào thanh lợi kiếm hóa thành tro kia,nét ôn hòa biến mất, thay vào đó là hàn khí bức người, Cổ Trì… Một đốithủ bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-that-thiep/2286351/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.