🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi Hiên Viên Mặc trở lại vương phủ, liền dặn dò Lưu Trầm: “Không cho phép bất cứ ai đi tìm Mộ Dung Thập Thất gây phiền phức! Đi báo tincho Liễu Nguyệt Phi, nhiều ngày tới đừng có động tác gì.”

“Vâng, Vương gia.”

Hiên Viên Mặc gật đầu, khoát tay bảo LưuTrầm lui ra. Sau đó hắn đi tới trước cửa sổ, trầm mặc lặng tiếng nhìncảnh vật ngoài cửa, ưng mâu lóe ra tia sáng.

Trong đầu lặp đi lặp lại câu nói khiến hắn rối rắm, mất đi lý trí của nữ tử kia.

Cả đời nhất thế một đôi? Sao nàng lại có cách nghĩ không thực tế như vậy?

Ở thời đại này, dù là thôn dân, đại đa số cũng có một thê một thiếp.

Mặc dù biết cách nghĩ của nàng có biếtbao vô lý, nhưng hắn hiểu rõ, đây là sự chấp nhất của nàng. Hắn thậm chí còn có một ý nghĩ hoang đường, nếu như không có người nam nhân nào cóthể chấp nhận cách nghĩ cả đời nhất thế một đôi của nàng, nàng sẽ khônggả cho bất cứ ai.

“Mộ Dung Thập Thất, nàng thực sự cho rằng không phải là nàng thì bổn vương không cưới sao?” Hiên Viên Mặc hiên ngang đón gió thổi vào mặt, khẽ khàng nói.

Trên bước đường tiến về phía trước, hắnkhông cho phép bất cứ ai nhiễu loạn bước chân hắn, một nữ nhân, dù chongười đó có thể khuấy động tiếng lòng hắn, hắn cũng không thể vì vậy màvứt bỏ hoàng nghiệp.



Tin tức được truyền đi rất nhanh, chỉthấy sau khi Hiên Viên Mặc mang bộ mặt u ám rời khỏi Mộ Dung phủ, lờiđồn liền bay khắp nơi.

Loại cách nói nào cũng có.

Lúc ba người Độc Cô Ngạo Thiên nghe được tin, kinh ngạc không gì sánh được, “Mộ Dung Thập Thất cự tuyệt Tam Vương gia?!” Lăng Dạ sửng sốt nói.

Độc Cô Ngạo Thiên cũng có đồng dạng nghihoặc. Hắn vẫn cho rằng Mộ Dung Thập Thất lừa gạt hắn là bởi vì Hiên Viên Mặc, nhưng bây giờ xem ra, cũng không toàn toàn là như vậy, hay làtrong đó có cái gì mà hắn bị che mắt.

Hiên Viên Diệp bĩu môi, trong giọng nói mang theo tia kỳ quái hỏi: “Chớ không phải là Mộ Dung Thập Thất không muốn danh vị trắc phi? Chỉ muốn làm chính phi sao?”

Lời này vừa nói ra, Độc Cô Ngạo Thiên vàLăng Dạ đều vô thức thay đổi ánh mắt. Hiên Viên Diệp nói rất đúng, có lẽ Mộ Dung Thập Thất vì nguyên nhân này nên mới cự tuyệt Hiên Viên Mặc.

Nhưng, nàng có từng nghĩ tới hay không,dù nàng có được thân phận Minh Nguyệt quận chúa mà Hoàng thượng khôngcam không nguyện ban cho, nhưng nàng vẫn không có hậu trường cường đại,làm trắc phi của Hiên Viên Mặc đã là sự sủng ái lớn nhất của Hiên ViênMặc với nàng!

Thần sắc Lăng Dạ biến hóa, hắn hiện tại càng ngày càng nhìn không thấu Mộ Dung Thập Thất. (Đã bao giờ nhìn thấu đâu anh)

Mặt khác, Liễu Nguyệt Phi nôn nóng suốtmột ngày một đêm, miệng phun máu đào, sau khi được đại phu chẩn trị, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, đến khi nghe được hạ nhân truyền tin đến, sắc mặt nàng mới trở nên hồng hào đôi chút.

Không ngờ, Mộ Dung Thập Thất khước từ cuộc hôn sự này!

Theo nguồn tin tiết lộ từ Mộ Dung phủ, Mộ Dung Thập Thất ghét bỏ danh vị trắc phi, muốn làm chính phi, nhưng bịHiên Viên Mặc cự tuyệt. Cho nên cầu thân không thành. Còn có người nói,Mộ Dung Thập Thất căn bản không muốn gả cho Hiên Viên Mặc.

Nét mặt Liễu Nguyệt Phi cứng đờ, khóemiệng giật giật, người mà nàng yêu mến, trong mắt Mộ Dung Thập Thất, lại sợ hãi tránh còn tránh không kịp! Việc này quả thật là điều châm chọcvới nàng.

Nàng vốn định buông tay, không cần phảiphòng bị Mộ Dung Thập Thất nữa. Nhưng nàng chỉ sợ đây là thủ đoạn MộDung Thập Thất bày ra, muốn lạt mềm buộc chặt. Nàng hiểu rõ Hiên ViênMặc, càng không chiếm được, lại càng muốn có, hành động này của Mộ DungThập Thất nếu như có rắp tăm, nàng sẽ không buông tha nàng ta, nhưng nếu không phải cố ý, vậy thì nàng nên làm như thế nào?

Liễu Nguyệt Phi vươn ngón tay ấn ấn huyệt thái dương, ấn rồi lại day, nhưng vùng mi tâm vẫn nhíu lại: “Ta bây giờ đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện hòa thân, lại còn có tâm trí đi nghĩ đến Mộ Dung Thập Thất. Thật buồn cười mà.”

Từ lúc ở trên buổi thịnh yến, lúc HiênViên Mặc bày ra nét mặt khác biệt với Mộ Dung Thập Thất, nàng càng lúccàng khẩn trương, chỉ hy vọng có thể diệt trừ Mộ Dung Thập Thất, nhưngmấy ngày nay, nàng phát hiện những cách nghĩ đó quá đơn thuần, Mộ DungThập Thất sao lại là người nàng có thể dễ dàng đối phó?!

Chuyện hòa thân không phải là minh chứng tốt nhất đó sao?

Hiện giờ, nàng tạm thời buông tha Mộ Dung Thập Thất, từ từ quan sát, nếu nàng ta quả thật đang chơi trò lạt mềmbuộc chặt, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Bây giờ điều nàng cần phải suy nghĩ đó là nên khước từ mối hòa thân này như thế nào.

Trước mắt, nếu như muốn chuyện hòa thânkhông thành công, chỉ có ba phương pháp. Một, tìm một người chịu tộithay lần nữa, nhưng Hiên Viên Hạo tuyệt đối sẽ không đồng ý. Hai, nếukhông thì nàng hoặc tên thế tử kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng tay nàng không thể vươn xa đến nước của hắn ta, việc nguy hiểm này nàngkhông thể mạo hiểm. Ba, nàng sẽ đánh cược, trong một tháng này, cuộctranh đấu của Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Hạo sẽ chuyển ra ngoài sáng,như vậy, nàng không nhất định phải hòa thân.

Cách thứ nhất và ba, trước mắt căn bảnkhông thể thực hiện được! Thế thì, nàng chỉ có thể làm bản thân bịthương trước mặt công chúng! Tốt nhất là làm ra hiện tượng giả, chẳnghạn như tàn tật.

Nghĩ đến đó, hai mắt Liễu Nguyệt Phi như ánh đuốc, lóe ra tia sáng vui mừng khi nhìn đến viễn cảnh thành công.

Lúc thổ huyết, nàng đã suy nghĩ cẩn thận, sau này gặp phải chuyện của Mộ Dung Thập Thất nhất định phải cẩn thậnxử lý, gần đây nàng quả thật không trấn định! Nếu như nàng có thể khôiphục vẻ trấn tĩnh khi xưa, thế thì, Mộ Dung Thập Thất cũng không khó đối phó.

Lúc này, đã có phương pháp, vậy liền bắt tay chuẩn bị đi.

Trời trong nắng ấm, nghìn dặm không mây.

Tứ vương phủ

“Thông truyền Tứ Vương gia, Mộ Dung Thập Thất cầu kiến.” Trước cửa Tứ vương phủ, Thập Thất nói với thị vệ trông cửa.

Nét mặt thị vệ canh cửa ánh lên vẻ khóxử, lúc này Vương gia không ở trong phủ, nên thông truyền như thế nàođây? Lập tức, hắn liền nói: “Mộ Dung tiểu thư, Tứ Vương gia trước đó vài ngày đã đi du ngoạn, không có ở trong phủ, e rằng mấy ngày nữa mới có thể trở về.”

“Ồ?” Không ở trong phủ?Nhiều ngày qua do bận chuyện của mẹ, nên chuyện về Hiên Viên Ninh nàngkhông hề nghĩ tới. Sao hắn lại đột nhiên đi du ngoạn? Lại còn vào thờikhắc đặc thù này, chẳng lẽ hắn muốn tránh chuyện sắp xảy ra?

Đang lúc Thập Thất cúi đầu trầm tư, đạimôn vương phủ mở rộng ra, Dung Nhi mặc la quần lục sắc nhẹ nhàng khoankhoái bước ra. Khi nàng trông thấy Thập Thất đứng ở trước cửa, thì thầntình lóe lóe.

“Mộ Dung tiểu thư, người tới thật không đúng lúc, Tứ Vương gia giờ đang du ngoạn bên ngoài, sợ rằng không thể gặp Mộ Dung tiểu thư. Nếu Mộ Dung tiểu thư muốn gặp Vương gia, vậychờ một tháng sau hẵng đến. Nếu như Mộ Dung tiểu thư ngại phiền toái,vậy có thể đem chuyện người muốn nhắn với Vương gia nói với Dung Nhi,chỉ cần Vương gia trở về, Dung Nhi sẽ lập tức bẩm báo.” DungNhi vừa thấy Thập Thất, lòng liền nhịn không được nổi lên chua xót, cóđiều đối với Thập Thất, nàng hoàn toàn không hận nổi, dù sao so vớinhững nữ nhân dối trá kia, Thập Thất chân thật hơn hẳn.

Chẳng qua, nàng không có cách nào quên,người mang võ công như nàng lại bị Mộ Dung Thập Thất khống chế được,nhưng nàng lại không kiếm chuyện, cũng không úp mở, mà đem tình hìnhthực tế nói rõ. Nhưng nàng không rõ, Tứ Vương gia vì sao phải đi dungoạn vào lúc này? Nghi hoặc này nàng không thể nào giải nổi. Nàng cũngkhông rõ, suy nghĩ của Vương gia đối với Mộ Dung Thập Thất.

Nghe vậy, Thập Thất cao thấp quét mộtvòng khắp người Dung Nhi, nghe ra được trong lời nói của nàng ta có vịdấm chua, liền bụm mũi, chua chua nói: “Dung Nhi cô nương trưa nay có phải là ăn rất nhiều đồ chua không? Sao mở miệng toàn là vị dấm chua thế?”

“Cô.” Dung Nhi trừng trừng hai mắt, thấy đám thủ vệ nghe được lời Thập Thất nói thì cười rộ lên, nàng tức giận chà chà chân.

“Không làm phiền Dung Nhi cô nương chuyển lời. Qua vài ngày nữa ta sẽ đích thân đến nói với Tứ Vương gia.” Thập Thất lắc đầu cười cười. Nàng biết Dung Nhi thích Hiên Viên Ninh,cho nên mới đối địch với nàng. Thế nhưng nàng có thể nhìn ra được, DungNhi này không phải là loại người giống Liễu Nguyệt Phi. Nếu như Dung Nhi giống Liễu Nguyệt Phi, thì lúc đầu ở hoàng cung, chuyện nàng uy hiếpnàng ta, nhất định sẽ khiến nàng ta ghi hận, và nàng ta sẽ không đơngiản nói những lời chua chua như vậy?

Song, điều Thập Thất không ngờ chính là,Dung Nhi sở dĩ không dám minh mục trương đảm đối nghịch với nàng, hoặccó lẽ là hại nàng, là bởi vì người nam nhân phía sau kia đã hạ mệnhlệnh! Chỉ vì Dung Nhi e ngại Hiên Viên Ninh, và không có ai dám vi phạmmệnh lệnh của Hiên Viên Ninh cả!

“Vậy chỉ có thể như thế.” Sắc mặt Dung Nhi lái đi, không muốn nhiều lời, dẫu sao ở lần giao phong kia, nàng đã rất bẽ mặt, giao phong với Mộ Dung Thập Thất, nàng khôngcó nhiều lợi ích.

Khi Thập Thất đang tính xoay người rờikhỏi, bỗng nhiên cảm thấy chuyện Hiên Viên Ninh rời khỏi kinh thành cóchút kỳ lạ, với lại điều đó còn khiến lòng nàng nổi lên nghi ngờ, liềnkhông nhịn được hỏi: “Tứ Vương gia rời khỏi vương phủ khi nào?”

“Năm ngày trước.” Dung Nhi không suy nghĩ nhiều liền nói.

Năm ngày trước? Sắc mặt Thập Thất biến hóa. Buổi tối năm ngày trước, vừa khớp với lúc mẹ được nam tử đeo mặt nạ cứu!

Mị nhãn híp lại, trong thâm tâm thầm kinh ngạc, trùng hợp như vậy?

“Tứ Vương gia vẫn chưa trở vềsao? Chẳng qua chỉ ra ngoài du ngoạn, sao có thể năm sáu ngày cũng không về? Dung Nhi, ả tiện tỳ nhà ngươi, có phải ngươi nói lấy lệ bản tiểuthư đúng không?” Một cổ kiệu dừng trước cửa vương phủ, TrìnhTuyết Nhi xinh đẹp như hoa, tuyệt sắc khuynh thành từ trong kiệu đi ra,sau khi thấy trước mắt là Dung Nhi, liền xuống kiệu nhắm thẳng vào DungNhi hỏi.

Ngữ khí trong lời nói, không hề che giấu sự khinh miệt.

Nghe được tiếng nói quen thuộc, Thập Thất khẽ nâng mày, Trình Tuyết Nhi? Nhiều ngày không gặp, thiếu chút nữa đãquên Trình Tuyết Nhi – người có mối cừu sát thân với nàng!

“Tiểu thư, chúng ta có nên đi không?” Cẩm Sắc ghé vào tai Thập Thất nhỏ giọng nói. Nàng vẫn không quên, khi ở Đại Minh ven hồ, Trình Tuyết Nhi đối đãi ra sao với tiểu thư. Nàng cũng không muốn tiểu thư lại có xung đột với Trình Tuyết Nhi.

Thập Thất mỉm cười lắc đầu, bây giờ rờiđi, chính là tiếp thêm khí thế cho Trình Tuyết Nhi. Huống hồ, nàng cũngkhông thánh mẫu như vậy, buông tha cho kẻ đã từng hai lần ba lượt ra tay độc ác với nàng.

Dung Nhi thấy Trình Tuyết Nhi, sau khinghe được lời nàng ta nói, lập tức xụ mặt. Trình Tuyết Nhi và Lăng Thanh đều là dạng người không coi ai ra gì. Đều xem bản thân là nữ chủ nhâncủa Tứ vương phủ, đối với người trong vương phủ thì luôn quát tháo, hôto gọi nhỏ, nổi giận la mắng.

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Trình TuyếtNhi, sắc mặt của thị vệ trông cửa rất khó coi. Xem ra, bọn họ cũng không hề có ấn tượng tốt gì với Trình Tuyết Nhi.

“Nơi này là đại môn Tứ vương phủ, Trình tiểu thư ở đây hô to gọi nhỏ, không hợp quy củ, Dung Nhi sớm đãbáo cho Trình tiểu thư biết, muốn tìm Tứ Vương gia, thì sau một thánghẵng đến. Sao Trình tiểu thư lại đến mỗi ngày? Hay là sợ Dung Nhi lừaTrình tiểu thư? Dung Nhi dù cho lừa bất cứ ai cũng không dám lừa gạtTrình tiểu thư.” Dung Nhi đi về phía trước hai bước, sau khi cúi chào Trình Tuyết Nhi, sắc mặt nàng liền thờ ơ, lạnh lùng nói.

“Dung Nhi! Ngươi chỉ là thiếp thân tỳ nữ của Tứ Vương gia, dám dùng loại giọng điệu có lệ này nói chuyện với bản tiểu thư?” Trình Tuyết Nhi cả giận nói. Nhiều ngày nay chỉ cần có thời gian nàngđều tới Tứ vương phủ, nàng căn bản không tin Tứ Vương gia ra ngoài dungoạn. Tuy rằng sáng sớm hôm nay, cha đã cảnh cáo nàng, không cho nàngđến Tứ vương phủ nữa. Nhưng nay, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, lạikhông thấy được Tứ Vương gia khiến nàng ngày nhớ đêm mơ, nàng không camlòng.

Không biết vì sao, nàng có một trực giác, Tứ Vương gia đang cố tình lẩn tránh nàng! Lẽ nào Phượng Thiên quốc đệnhất mỹ nhân như nàng lại thiếu lực hấp dẫn thế sao?

Với lại, điều khiến nàng tức giận chínhlà, một nha đầu ti tiện cũng có thể bò lên đầu nàng! Hơn nữa ả nha đầutiện tì này, nhan sắc lại thiên tư quốc sắc, vừa nhìn là biết có tình ývới Tứ Vương gia!

Cho nên mới nhiều lần qua loa tắc trách nàng, không cho nàng gặp Tứ Vương gia.

“Trình tiểu thư lời ấy sai rồi,người ta chỉ bẩm báo đúng sự thật mà thôi. Sao cô lại phán quyết ngườita nói lấy lệ cô? Ta thấy rõ rành rành thái độ của người ta rất thànhkhẩn mà.” Thập Thất xoay người, môi nở nụ cười châm chọc, minh phúng ám trào nói.

Đột nhiên phát giác, bên người Dung Nhicòn có hai nữ tử khác! Trình Tuyết Nhi chưa kịp ngẫm nghĩ tiếng nói nàythuộc về ai, liền tức giận nói: “Ngươi có thân phận gì? Mà dám che chở cho một ả tiện tỳ?!”

Dung Nhi kinh ngạc quay đầu lại, nàng không ngờ Thập Thất lại giúp nàng!

Thập Thất thong thả xoay người, ý cười trên mặt lóng lánh chói mắt.

Thân hình Trình Tuyết Nhi run lên, loạng choạng lui về phía sau hai bước, “Ngươi! Đúng là ngươi, Mộ Dung Thập Thất!” Sao nàng ta lại ở đây? “Ngươi cũng đến tìm Tứ vương gia?”

Thập Thất gật đầu, “Đúng vậy.”

“Ngươi quả thật không biết liêmsỉ, hôm nay Tam Vương gia tới cầu thân với ngươi, ngươi vì vị trí chínhphi mà khước từ, vốn là chuyện khó có thể tin, không ngờ bây giờ ngươilại đem chủ ý đánh lên người Tứ Vương gia! Ngươi có còn biết xấu hổ haykhông? Bây giờ còn dám dùng loại ngữ khí coi khinh nói chuyên với bảntiểu thư! Có phải là vì thái độ Tam Vương gia đối với ngươi khác biệt,nên ngươi cho là ngươi có thể ngồi lên đầu bản tiểu thư có đúng không?” Trình Tuyết Nhi sau khi nghe thấy lời Thập Thất đáp, không có suy nghĩnhiều, nàng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Mộ Dung Thập Thất có tình ý với Tứ Vương gia.

Điều này sao có thể?!

Lời Trình Tuyết Nhi vừa thốt ra, khôngchỉ khiến sắc mặt Thập Thất xám xanh, ngay cả Dung Nhi cũng không hòanhã gì. Có điều Dung Nhi lại cười thầm dưới đáy lòng, Trình Tuyết Nhinày gan có phần hơi lớn, ngay cả Mộ Dung Thập Thất cũng dám đắc tội!Vương gia ra lệnh không được gây phiền toái cho Mộ Dung Thập Thất, màđáy lòng nàng vốn cũng có chút sợ hãi Mộ Dung Thập Thất, cho nên mớikhông có trực diện xung đột. Mà Trình Tuyết Nhi lại… Dung Nhi cười nhạtba tiếng, ở một bên lạnh lạnh nói một câu: “Mộ Dung tiểu thư hôm nay quý vì Minh Nguyệt quận chúa, thân phận tôn quý, sao Trình tiểu thư có thể không lễ phép như vậy?!”

Nhắc tới thân phận của Thập Thất, sắc mặt Trình Tuyết Nhi biến biến. Ả Mộ Dung Thập Thất này cũng không biết choHoàng thượng uống bùa mê thuốc lú gì, khiến Hoàng thượng thần hồn điênđảo, ban cho ả thân phận quận chúa! Bĩu môi, trào phúng nói: “Là quận chúa thì như thế nào? Hành vi lại không có chừng mực, tính xấu –không đổi! Dựa vào điều này cũng đủ khiến cho người khác chê cười.”

“Nói thế là không đúng! Nghe ý tứ vừa rồi của Dung Nhi tiểu thư, nhiều ngày nay, mỗi ngày Trình tiểu thưđều đến làm phiền hộ vệ vương phủ, rõ ràng người ta đã nói với cô làVương gia không có trong phủ, nhưng mỗi ngày cô vẫn đến! Chẳng lẽ đây là hành vi có chừng mực sao? Nếu là như vậy ta thật đúng là mở rộng tầmmắt. Chậc chậc.” Thập Thất lắc đầu cười lạnh nói.

“Ngươi! Mộ Dung Thập Thất, câm cái miệng của ngươi lại!” Trình Tuyết Nhi vốn đã mấy ngày không thấy được Hiên Viên Ninh, tronglòng sớm đè nén lửa giận, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của ThậpThất, mấy câu nói của Thập Thất tựa như ngòi nổ, khiến lửa giận tronglòng nàng bùng lên, mà một màn kinh khủng đã phát sinh ở Đại Minh venhồ, nàng đã sớm vứt ra sau đầu.

“Nếu Trình tiểu thư đại nghịchbất đạo, không biết tốt xấu như vậy! Xuất ngôn bất kính với bản quậnchúa! Bản quận chúa nếu như không cho cô chút giáo huấn, chắc chắn sẽkhiến thế nhân cười nhạo, Hoàng thượng trách tội! Mai Hoa, vả miệng haimươi cái!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.