Chương trước
Chương sau
Vì tấm bảng hiệu giở gió từ trên trời rơi xuống, sinh nhật của Diêu Lập Phong kết thúc trong không khí không vui. Vừa mới thoát khỏi cái chết trong gang tấc, hắn cũng chẳng còn tâm tình đâu mà uống rượu nữa. Bước ra khỏi bar Tử Mai, mọi người đều đã giải tán hết, hắn cùng Ninh Thập Tam gọi taxi về nhà. Trên đường đi Diêu Lập Phong quay sang bảo: “Chốc nữa xem hộ tao có loại bảo hiểm nào thích hợp, chuẩn bị cho tao một bộ hợp đồng luôn nhé.”
“Mày chắc chắn từ trước đến giờ chưa mua cái bảo hiểm nào của tao chứ ?” Ninh Thập Tam còn đang canh cánh không hiểu nổi tại sao mình lại đoán trước được tai nạn của Diêu Lập Phong, nghe hắn nhắc tới chuyện bảo hiểm, liền thuận miệng hỏi.
“Chắc mà, mày cũng không phải không biết tính tao rất keo kiệt.” Diêu Lập Phong nói xong, lại than thở: “Bất quá từ nay không dám nữa rồi, thế sự vô thường, vụ ban nãy coi như giúp tao mở mắt, cứ cẩn thận lo nghĩ trước vì gia đình vẫn tốt hơn.”
Ninh Thập Tam không thèm nghe thằng bạn lảm nhảm, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện, bỗng phát hiện ra chỉ cần đối phương từng kí hợp đồng với hắn, bất kể là loại hợp đồng nào, hắn sẽ có thể cảm ứng được nguy hiểm của họ. Trước kia hồi đại học hình như hắn từng mượn tiền Diêu Lập Phong, tuy số tiền không lớn lắm nhưng cũng có kí biên lai vay mượn, sau này trả tiền rồi Diêu Lập Phong cũng đưa lại biên lai cho hắn. Có điều tiếp theo ra sao hắn không nhớ rõ nữa, lúc đó bệnh tình Ninh Hi đột nhiên chuyển biến xấu, hắn bận tối mắt tối mũi, cho nên không thể nhớ được rõ ràng.
Nếu đã cảm ứng được tai nạn của Diêu Lập Phong, vậy nghĩa là biên lai vẫn còn, chốc nữa về nhà tìm xem sao. Trời xui đất khiến thế nào lại cứu được Diêu Lập Phong một mạng, cũng coi như là chuyện mừng.
Taxi dừng trước cửa nhà trọ, Ninh Thập Tam xuống xe, Diêu Lập Phong dặn: “Đừng lúc nào cũng lo cho anh mày, chú ý bản thân mày một chút. Thính giác hồi phục cũng đừng mừng vội, nhất định phải đi bác sĩ khám định kì đó.”
Ninh Thập Tam cám ơn vài câu, chờ taxi đi khỏi, mới xoay người bước vào khu nhà trọ. Trong lòng thầm nghĩ, nếu nói phải khám tai, không bằng đi khám mắt trước. Dạo này lúc nào cũng hoa mắt, không biết có phải do di chứng tai nạn giao thông để lại hay không. Bất quá tai nạn đã xảy ra cách đây ba năm, nếu có di chứng thì phải xuất hiện sớm mới đúng.
Cuối tuần kinh tâm động phách cứ thế trôi qua, tuần kế tiếp của Ninh Thập Tam lại diễn ra rất suôn sẻ, không hề có bất cứ cảm ứng kì quái nào. Mọi thứ đều như thường lệ, lập kế hoạch, tìm các mối khách hàng, kí hợp đồng, nhoáng cái một tuần đã vụt trôi. Sáng cuối tuần, Ninh Thập Tam theo thói quen tới trại an dưỡng, nhưng khi đến nơi lại cảm nhận được bầu không khí bi thương. Tề viện trưởng nói ông lão làm vườn đã qua đời, chỉ có duy nhất một người cháu trai họ hàng xa lắc xa lơ vội tới lo hậu sự.
“Đi an ủi anh cháu đi, từ lúc ông lão mất, thằng bé rất buồn.”
Ninh Thập Tam bước đến phòng Ninh Hi, thấy Ninh Hi đang ngồi trong góc phòng, cúi đầu loay hoay nghịch khối rubik. Mỗi khi tâm trạng không vui, anh trai hắn sẽ tự khép mình lại, dường như làm vậy có thể quên đi những chuyện không mong muốn.
“Đang xếp cái gì vậy?”
Ninh Thập Tam bước tới ngồi xuống cạnh Ninh Hi, giả bộ thoải mái hỏi, nhưng khi nhìn khối rubik trong tay Ninh Hi, nụ cười trên mặt hắn liền cứng ngắc. Mặt trên của khối rubik là một hình đỏ sậm từa tựa cái móc câu, xung quanh vây kín bởi màu tối đen u ám. Nhìn sang mặt khác, một bộ xương khô lập tức lồ lộ hiện ra, không biết Ninh Hi làm thế nào mà những mảng màu tươi sáng đều bị dồn hết ra phía rìa, khiến toàn bộ khối rubik trở nên u tối, nhìn vào có cảm giác bức bách khó chịu.
“Tiểu Phúc đừng chết.” Ninh Hi không trả lời Ninh Thập Tam, mà đưa khối rubik cho hắn, cúi đầu lẩm bẩm: “Tiểu Phúc không thể chết được.”
Bờ vai Ninh Hi khẽ run rẩy, có thể thấy anh trai hắn đang rất đau lòng, thậm chí còn vô cùng sợ hãi. Ninh Thập Tam nghĩ có lẽ cái chết của ông lão làm vườn khiến anh hai nhớ lại tai nạn của hắn, liền nắm lấy tay Ninh Hi, an ủi nói: “Em mệnh lớn đâu dễ chết như vậy. Anh không nhớ ba năm trước em bị tông xe, xuất huyết não hôn mê bao lâu, rốt cuộc vẫn tỉnh dậy như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”
Ninh Hi ngẩng đầu, mở to mắt nhìn hắn, mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Ninh Hi lớn hơn Ninh Thập Tam bốn tuổi, nhưng vì nhận thức bị khiếm khuyết nên trông non nớt hơn Ninh Thập Tam rất nhiều. Cậu ngước đôi mắt sũng nước nhìn hắn, như thể một chú cún nhỏ đang chờ chủ nhân giải thích.
Ninh Thập Tam bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa: “Đừng bảo là anh quên rồi chứ? Không ngờ anh hai tôi lại không quan tâm gì đến tôi a.”
“Anh vẫn nhớ kĩ.” Bị nghi ngờ, Ninh Hi không phục phản bác, “Nhờ có anh liên tục gọi em, em mới tỉnh lại, còn chữa được cả tai, còn kí thêm được nhiều bảo hiểm nữa.”
“Thế nên em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Ninh Thập Tam không thích khối rubik đầy màu u ám như thế, tay xoay tới xoay lui, đáng tiếc hì hụi nửa ngày vẫn không xếp nổi, bèn trả lại khối rubik cho Ninh Hi để cậu xếp cho hắn đóa tulip.
Khi Ninh Hi đang bận bịu với khối rubik, Ninh Thập Tam lật xem tập kí họa của anh mình. Cuối tuần này tâm trạng Ninh Hi không tốt, tranh vẽ cũng không nhiều, nhưng có một bức rất đặc biệt, vẽ một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đi giày da, đang đẩy cửa bước vào một căn phòng. Bức tranh chỉ phác họa đường nét một bên khuôn mặt của nam nhân, cằm hơi nhọn, toát lên vẻ hà khắc xen lẫn lặng lẽ âm trầm. Tuy trông bộ dáng không tệ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
“Hắn là người nhà của gia gia làm vườn. Viện trưởng nói hắn tới đón gia gia đi.” Ninh Hi xếp rubik thành hình đóa tulip rồi đưa cho em trai, nói: “Nhưng mà anh không ưa hắn.”
Ninh Hi nhìn nhận mọi việc đều rất thẳng thắn, Ninh Thập Tam cũng không để tâm, bất quá khi lật sang tờ tiếp theo thì không khỏi ngây ngẩn cả người. Bối cảnh được vẽ ở góc độ xa, một thanh niên mặc nguyên bộ màu đen đang đứng trong bóng đêm, áo khoác theo gió khẽ tung bay, nổi bật hẳn lên giữa màn đêm u tối. Dáng vẻ hắn toát lên khí tức lạnh lẽo nhạt nhòa, đâu đó còn chất chứa bi thương ai oán, hình ảnh này cũng không xa lạ gì đối với Ninh Thập Tam. Cuối tuần trước vừa mới gặp tên này xong, thậm chí Ninh Thập Tam hắn còn phải bán rẻ bản thân, dùng mỹ nam kế để đánh bay tình thế xấu hổ lúc đó.
“Anh hai, sao anh lại vẽ tên này.”
“Bởi vì hắn là bạn em mà.” Ninh Hi cười híp mắt nhìn đứa em trai, “Em mới kết bạn mới phải không?”
Có đôi khi Ninh thập Tam rất hoài nghi không biết chỉ số thông minh của Ninh Hi có phải theo dạng lò xo đàn hồi hay không. Có những thứ tưởng chừng rất giản đơn nhưng Ninh Hi không hiểu, có những vấn đề vô cùng phức tạp lại không ai thông suốt nhanh bằng Ninh Hi.
“Không phải đâu, đến tên của hắn em còn không biết.” Nói xong Ninh Thập Tam mới cảm thấy có chút bất thường. Dù mình với tên đồ đen kia có quen nhau hay không thì Ninh Hi cũng không thể nào biết đến sự tồn tại của hắn, thế nhưng nhìn bức tranh kia có vẻ anh trai hắn hiểu rất rõ về con người này.
“Em có thể hỏi thẳng hắn a.”
Ninh Hi chỉ ra ngoài cửa sổ, Ninh Thập Tam dõi mắt theo tay anh mình, liền thấy thanh niên đồ đen đang đứng cạnh luống hoa trong trại an dưỡng. Bên cạnh hắn còn có cái gã đáng ghét mà Ninh Hi nhắc tới.
“Kia chính là người thân của gia gia làm vườn đó, hình như bạn em quen hắn.”
Dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, hai người phía dưới cùng ngẩng đầu lên. Vừa mới lọt vào tầm mắt của Icy, Ninh Thập Tam giật thót, vội vã chạy ra khỏi phòng. Ninh Hi không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng lục đục cầm theo bảng vẽ cùng khối rubik chạy xuống theo em trai.
“Chẳng lẽ ngươi không còn phương pháp tiếp cận nào khả thi hơn ư?” Zero bất mãn hỏi.
“Có, nhưng ta thích phương pháp này.”
Nghe xong câu trả lời không (thèm) suy nghĩ của Icy, Zero tức đến nghiến răng nghiến lợi. Là tử thần chấp pháp công việc bề bộn tối ngày, lại còn bị Icy sai khiến đủ thứ, loại chuyên quyền độc đoán này hoàn toàn không khiến gã thoải mái. Vừa mới kêu không cần gã hỗ trợ, lát sau đã coi gã như thú vật mà triệu tới, Zero lần thứ hai được lĩnh giáo bản chất xấu xa của Icy.
“Kì thật ngươi có thể tự nhận mình là người thân của ông lão làm vườn, như vậy ngươi sẽ chiếm được tin tưởng của Ninh Hy. Chỉ cần y có ấn tượng tốt với ngươi, việc tiếp cận Ninh Thập Tam sẽ trở nên dễ dàng vô cùng.”
“Ý kiến không tồi, nhưng ta không thích.” Icy coi Zero như không khí, cúi đầu nhìn bồn hoa, thản nhiên đáp.
Icy nói vậy thật ra không hề có ý định giễu cợt Zero, hắn chỉ đơn giản không thích. Giữ nhiệm vụ điều tra Ninh Thập Tam, hắn cần hiểu rõ năng lực báo trước của Ninh Thập Tam mạnh đến mức nào, nên dùng cách gì để ứng phó. Vấn đề này không can hệ tới Ninh Hi, không nhất thiết phải tiếp xúc với y nhiều làm gì. Bởi vì Zero phụ trách việc lấy linh hồn ông lão nên kêu Zero đóng giả người thân ông lão thôi. Cũng may chuyện này Icy không nói ra, bằng không sẽ khiến Zero tức hộc máu mất.
Bất quá giờ trong lòng Zero cũng đâu có dễ chịu gì, ấn kí hình lưỡi hái vì tức giận mà lúc ẩn lúc hiện, thật muốn nhào đến kéo áo Icy thét gào một trận long trời lở đất – Mày thích hay không thì liên quan đếu gì tới ông? Hơn có mấy cấp mà tưởng mình to lắm sao? Có bản lĩnh thì đem binh khí ra đây, ông với mày quyết chiến một trận sống chết!
Ý nghĩ đó suýt chút nữa bộc phát thành hành động. Thấy hai anh em Ninh gia phía xa hấp tấp đi tới, Zero đang định sỉ nhục Icy mấy câu, bỗng nhận ra khuôn mặt giá rét của Icy cư nhiên đã thoáng dịu xuống tự lúc nào. Hai hàng mi hắn ngước lên thật khẽ, lộ ra biểu tình hứng thú hiếm thấy, tuy rằng thay đổi nhỏ không đáng kể, nhưng lại xuất hiện trên khối băng trăm năm bất biến Icy, cũng đủ khiến Zero cảm thấy khiếp sợ.
Tên này nhất định đã tìm được cách ứng phó với Ninh Thập Tam, cho nên mới có loại phản ứng này, Zero ấm ức nghĩ. Rốt cuộc là biện pháp gì cơ chứ? Gã phải tìm cách để khối băng này mở miệng mới được.
“Chúng ta lại gặp nhau.” Ninh Thập Tam bước tới trước mặt Icy, khôi phục dáng dấp bình tĩnh thường ngày, cười mỉm chi nói: “Thế giới này thật nhỏ a.”
“Tôi tới giúp Zero lo hậu sự cho người thân của cậu ấy.”
Icy liếc xéo Zero một cái, lập tức người đứng sau hắn nín đau thương gật gật đầu. Ninh Thập Tam nhíu mày, “Vậy là đã lo xong rồi?”
“Còn chút nữa.” Icy mở miệng, nói tiếp chuyện chẳng liên quan: “Thế nhưng hẳn là sẽ không được ngắm hoa trong một thời gian dài.”
“Cậu thích tulip sao, đến lúc đó tôi sẽ tặng cậu.”
Ninh Hi đột nhiên xen vào, Icy kì quái nhìn cậu, nhưng cậu lại cúi đầu lật lật bản vẽ. Ninh Thập Tam không thể làm gì khác hơn
đành phải giải thích: “Bởi vì nãy giờ anh cứ đứng bên cạnh bồn hoa.”
“Này, ngươi vẽ linh tinh cái gì vậy?”
Zero ở bên thấy bức tranh vẽ mình, vô cùng tức tối giật ngay lấy bảng vẽ. Những lúc vui chơi nhảy nhót ở nhân gian, gã sẽ cải trang thành một người bình thường, bất cứ ai nhìn vào cũng không thấy quái lạ. Nhưng mỗi khi thực thi nhiệm vụ gã đều ẩn thân tuyệt đối, không ngờ hành động thu linh hồn của gã lại bị Ninh Hi nhìn thấy, thậm chí còn bị vẽ lại, hai anh em nhà này thật sự không tên nào bình thường sất. Nhận thức được điều ấy, Zero rất bực tức, nhưng gã cũng có chút hả hê, không phải Icy khoác lác rằng hắn rất lợi hại sao, xem phiền phức lần này hắn sẽ giải quyết thế nào đây.
Bất quá
bức tranh này vẽ cũng rất đẹp, tâm tình Zero dịu xuống chút ít. Gã hừ một tiếng, giật tờ giấy đó ra, còn bảng vẽ thì ném trả lại Ninh Hi.
Khí tức áp bức của Zero tuy không mãnh liệt như Icy, nhưng chung quy cơn bực tức của gã vẫn rất dọa người. Ninh Hi bị cướp mất tranh, vốn rất tức giận nhưng bị tên kia hung tợn trừng mắt nhìn, cậu lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, co mình nép phía sau Ninh Thập Tam, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi là người xấu!”
“Ngươi nói cái gì?”
“Kẻ xấu!”
Thanh âm nhỏ xíu vào tai Zero chẳng khác nào khiêu khích, nhưng giờ không phải là lúc gây sự với Ninh Thập Tam. Thế nên dù gã có tức đến mấy, cũng chỉ đen mặt không thốt một tiếng. Dẫu sao gã cũng là tử thần, sao lại đi tính toán với một tên trí tuệ khiếm khuyết được!
“Việc hậu sự vốn rất phiền toái, nếu như hai anh còn nán lại đây vài ngày, sau này chúng ta có thể gặp mặt một bữa.” Thấy Zero ăn hiếp Ninh Hi, ánh mắt Ninh Thập Tam lóe lên chút khó chịu, nhưng hắn vẫn giả bộ mỉm cười nhã nhặn như trước: “Anh trai tôi rất thích kết bạn mới, nếu như hai anh đồng ý, anh ấy nhất định sẽ rất vui.”
Ánh mắt Icy nãy giờ vẫn dán chặt trên người Ninh Thập Tam, thấy hắn không tỏ vẻ bực bội khó chịu gì, lại vẫn giữ được thái độ xã giao thân thiện, thầm nghĩ tên này còn khó dò hơn mình tưởng tượng. Bất quá đề nghị của hắn không tệ, rất đúng với ý của Icy.
“Tôi nghĩ ý kiến hay như vậy nhất định Zero sẽ không chối từ.” Icy quyết định luôn hộ Zero.
“Zero? Tên rất hay.” Ninh Thập Tam cười hì hì đáp lại, nhưng trong lòng lại đang toan tính làm cách nào để mồi tên đáng ghét này dốc sạch tiền mua bảo hiểm. Từng bước kế hoạch dần được vẽ ra trong đầu.
“Tôi còn có việc cần tìm viện trưởng, gặp lại sau.”
Không khí xung quanh rất lạnh, ngoại trừ khí tức của Icy, còn có một cỗ khí tràng âm u lạnh lẽo. Trực giác của tử thần mách bảo Zero, hiện tại tốt nhất nên mau mau biến khỏi đây, vứt lại chuyện anh em Ninh gia cho Icy, xem cái tên kiêu ngạo này giải quyết phiền phức như thế nào, còn mình thì núp một bên tha hồ mà xem trò vui.
“Kẻ xấu.”
Nghe được tiếng rì rầm nho nhỏ của Ninh Hi ở phía sau, Zero cười khẩy một cái. Dám nói gã là kẻ xấu, một ngày nào đó gã sẽ chứng minh cho tên nhận thức khiếm khuyết này biết ai mới thật sự là kẻ xấu. Zero ngắm nghía bức tranh của Ninh Hi, sau đó dùng tay vò nát, nhét vào túi áo nghênh ngang bước đi.
“Vẽ tranh cũng như chụp hình, không được người ta cho phép thì không được vẽ, về sau đừng có mà tự ý như vậy.”
Mặc dù Ninh Thập Tam rất tức giận trước thái độ kiêu ngạo của Zero, nhưng hắn sẽ không để lộ sự khó chịu ấy trước mặt anh hai cùng người ngoài. Vì thế hắn liền an ủi Ninh Hi, Ninh Hi dường như hiểu, im lặng buồn bực xoay người chạy tới chỗ bồn hoa nghịch nghịch cây cỏ.
Icy mắt vẫn chăm chú nhìn Ninh Thập Tam, hắn biết tên này thật sự đang rất mất hứng, nhưng vẫn che dấu hết thảy cảm xúc mà khoác lên bộ dáng tươi cười, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Nếu cậu không vui thì cứ nói ra, cần gì phải quan tâm cảm nhận của Zero.”
Lời lẽ rất lạnh lẽo, giống như đang tuyên bố một điều hiển nhiên, hay như đang thể hiện quan điểm của mình. Ninh Thập Tam khó hiểu nhìn Icy, thấy con ngươi hắn trong veo rất đẹp, nhưng đâu đó lại ẩn chứa vẻ bi thương buồn bã. Phát hiện nãy giờ mình cứ bị thu hút bởi ánh mắt ấy, Ninh Thập Tam cũng không hiểu tại sao, đột nhiên lòng hắn chùn lại. Thanh niên này nhìn thấu đáy lòng hắn, lại còn nói thẳng ra không kiêng dè, khiến hắn cảm thấy có chút chật vật.
“Chúng ta gặp nhau đã vài lần, nhưng chưa có lần nào chính thức làm quen a.” Hắn bình ổn tâm trạng, lấy thái độ mềm mỏng nhã nhặn thường ngày khi gặp mặt khách hàng ra ứng phó, chìa tay ra tự giới thiệu: “Tôi là Ninh Thập Tam, nhân viên công ty bảo hiểm Thiên Vận, rất vui được gặp anh.”
Icy sửng sốt trong chốc lát, hắn không có thói quen nắm tay người khác, hoặc có thể nói trong trí nhớ của hắn, hắn chưa từng bắt tay ai, tử thần hay bất cứ kẻ nào. Đối với hắn, việc Ninh Thập Tam tự giới thiệu quả thực vô cùng mới lạ.
“Tôi tên Hàn Băng, tất cả mọi người đều gọi tôi là Icy, bất quá…” Hắn thành thật: “Tôi nghĩ không ai vui khi quen biết tôi cả.”
Lần này đổi lại người sững sờ là Ninh Thập Tam, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, cười ha ha: “Hàn tiên sinh, ngài nói đùa hay nói thật đó.”
“Cậu cảm thấy tên Icy không hay sao?”
“Hay lắm a.” Ninh Thập Tam không hiểu ý Icy, khen tặng: “Tuy rằng nữ sinh hay thích dùng tên này, nhưng nó rất hợp với anh.”
“Nhưng mới nãy cậu lại gọi tôi là Hàn tiên sinh.”
Ninh Thập Tam lúc này mới hiểu ra, nhìn Icy nét mặt nghiêm túc, hắn thực hoài nghi không biết có phải người này đang cố tình chọc tức mình không. Thế nhưng với tư cách là một người biết lắng nghe, Ninh Thập Tam mở miệng gọi: “Icy.”
Cùng là một cái tên, vậy mà nghe Ninh Thập Tam gọi lại cảm thấy thật khác biệt. Icy thầm nghĩ chắc là do giọng hắn dễ nghe, nhìn ngó xung quanh rồi lên tiếng: “Chúng ta tìm một chỗ trò chuyện đi.”
Ninh Thập Tam kì thực không hề muốn cùng Icy trò chuyện, sự xuất hiện của Icy khiến kí ức xấu hổ hôm trước bỗng chốc ùa về. Hắn không chỉ sợ chó rồi coi Icy như cái cây trèo tót lên, mà còn nhân lúc ngà ngà say hôn môi Icy một cái. Cứ tưởng từ nay về sau sẽ không gặp lại nữa, ai dè chưa được vài ngày Icy đã xuất hiện lù lù trước mặt.
“Ngồi ở chỗ này cũng được.” Ninh Thập Tam chỉ tay về phía bồn hoa nói: “Anh trai tôi rất thích chỗ này, nếu như anh còn có việc gì xin cứ đi trước, chúng tôi không làm phiền anh nữa.”
“Không vấn đề, chỉ là ở đây không có cây nên tôi cảm thấy không được an toàn lắm.” Icy hỏi: “Hay là, cậu lại muốn tiếp tục coi tôi như cái cây?”
“Ý anh là sao?”
Ninh Thập Tam vừa mới hỏi xong, đã thấy phía xa một con chó to đen như mực dùng vận tốc kinh hoàng phóng tới. Hắn sợ hãi, lần thứ hai theo bản năng nhảy tót lên người Icy, lần này so với lần trước thậm chí còn thành thục hơn, hai cái đùi quấn bên hông Icy, tay dùng sức ôm chặt lấy hắn, cố gắng để mình không rơi xuống.
“Tiểu Phúc, em làm sao vậy?” Thấy Ninh Thập Tam thất kinh, Ninh Hi bị dọa vội vã chạy tới hỏi.
“Chó to! Anh, mau tránh ra!”
Đột nhiên nhớ rằng anh trai vẫn còn ở bên cạnh, Ninh Thập Tam bất chấp sợ hãi, mở mắt định bụng nhảy xuống, thế nhưng nhìn khắp xung quanh lại không hề thấy bất kì con chó đen nào, xa xa chỉ có chú chó con đang chơi đùa với chủ, khác một trời một vực với con chó to đại tướng vừa rồi.
“Em…hahhaha, em đang tập nhảy.”
Lần thứ hai xấu hổ ập đến, Ninh Thập Tam vội nhảy từ trên người Icy xuống, vì sợ hãi mà trán ứa ra một tầng mồ hôi lạnh. Hắn giả bộ lấy tay chùi chùi, tiện dụi dụi mắt, thầm nghĩ dạo này sao gặp nhiều ảo giác vậy, nhất định phải đi kiểm tra thị lực xem sao. Thấy Icy vẫn còn đang nhìn mình,
hắn tức giận hỏi: “Sao anh lại làm tôi sợ?”
“Tôi có hù dọa gì cậu đâu.”
Icy liếc mắt nhìn, hắc khuyển khổng lồ đang đứng ngay sát cạnh Ninh Thập Tam. Vì bị Icy thi triển pháp thuật khống chế nên nó tạm thời tàng hình, song dường như nó rất có hứng thú với Ninh Thập Tam, không ngừng lởn vởn quanh chân hắn. Hắc khuyển to lớn cao đến tầm thắt lưng người, thoạt nhìn có chút sởn gai ốc. Icy nghĩ, nếu Ninh Thập Tam mà biết sinh vật hắn khiếp sợ nhất đang đứng ngay bên cạnh, không biết hắn sẽ lại tiếp tục trèo cây hay là té xỉu luôn đây?
Thực ra Icy sớm đã biết đến sự có mặt của hắc khuyển. Nó đi theo Icy nhiều năm, vĩnh viễn là bạn đồng hành của tử vong, Icy thực không hiểu nó đáng sợ ở điểm nào, càng không lí giải nổi nỗi sợ hãi của Ninh Thập Tam, cho nên hắn không nghĩ tới việc thi pháp khiến nó tàng hình. Nhưng đợi đến khi hắn nghĩ đến việc đó thì Ninh Thập Tam đã trèo tót lên người hắn rồi.
“Em nói con chó nhỏ kia? Nó rất đáng yêu mà.” Ninh Hi không nhìn thấy hắc khuyển, tưởng rằng Ninh Thập Tam đang nói con chó nhỏ ở phía xa kia. Ninh Thập Tam sợ chó ra sao cậu biết rõ, vì thế đành an ủi : “Không có việc gì không có việc gì, nó nhỏ như vậy sẽ không cắn người đâu, hơn nữa còn có anh đây, nếu mà nó dám cắn em anh sẽ đánh nó dùm em.”
Icy dùng ánh mắt ra lệnh cho hắc khuyển rời đi. Người chết cũng đã chết rồi, ở đây không cần đến nó nữa. Hắc khuyển hiển nhiên không muốn đi, ư ử nghẹn ngào hai tiếng rồi mới không tình nguyện mà nằm úp sấp trên mặt đất, rất nhanh liền biến mất. Hắn lại hỏi Ninh Thập Tam: “Chó nhỏ như vậy mà cậu cũng sợ sao?”
Icy chỉ đơn giản hỏi một câu, nhưng vào tai Ninh Thập Tam lại như thể có ý giễu cợt, hắn theo bản năng ưỡn ngực mỉm cười: “Cũng không phải sợ, là không thể nào thích được mà thôi.”
“Vô cùng không thích a, chỉ cần thấy có mấy giây là đã té xỉu rồi.” Ninh Hi ở bên cạnh phụ họa theo: “Nhưng Tiểu Phúc thực sự không sợ, Tiểu Phúc không sợ cái gì hết a.”
Icy nhăn mày, “Không thích với sợ thì có gì khác nhau?”
Ninh Hi nhíu mày suy nghĩ, kết luận: “Phát âm khác nhau.”
Anh trai a, ít nhất trước mặt người khác cũng giữ cho hắn tí thể diện chứ? Còn có tảng băng kia nữa, ngươi có thể thôi cái kiểu bất cứ việc gì cũng hỏi vặn đến tận gốc rễ được không?
Ninh Thập Tam đập tay vào trán, cảm thấy hôm nay thật mất mặt. Để thay đổi trạng thái bị động, hắn liền lấy khối rubik của Ninh Hi đưa cho Icy: “Để cảm ơn anh vừa giúp đỡ, tôi tặng anh một đóa tulip.”
Trọng tâm câu chuyện thay đổi rất nhanh, Icy có chút không hiểu Ninh Thập Tam đang nghĩ cái gì, vì thế mở miệng đáp: “Tôi muốn màu đen.”
Nhìn cả cây đồ đen đang đứng trước mặt, Ninh Thập Tam cười: “Khẩu vị anh không tệ, tulip đen cũng là loài hoa tôi thích nhất.”
Hắn đưa rubik cho Ninh Hi: “Anh hai, nhờ anh đó.”
Ninh Hi nhận lấy, khối rubik chuyển động nhanh chóng, nháy mắt một đóa tulip đen đã thành hình. Mắt thấy tulip sắp xong, động tác Ninh Hi bỗng dưng ngừng lại. Sau đó ngón tay cậu tiếp tục bận rộn, đóa tulip đen trong chớp mắt tan thành mảnh nhỏ, không bao lâu, giữa khung nền trắng xóa dần xuất hiện một đường cong, màu sắc tươi sáng rực rỡ, giống như cầu vồng sau cơn mưa.
“Anh.”
Có đôi khi Ninh Thập Tam phải bó tay trước sự thất thường của Ninh Hi. Bất quá hình cầu vồng này cũng rất đẹp, so với hình lưỡi hái cùng bộ xương khô ban sáng, có thể thấy chí ít tâm trạng của Ninh Hi đã chuyển từ ủ rũ sang vui vẻ hơn. Ninh Thập Tam đem rubik đưa cho Icy nói: “Xin lỗi, anh hai tôi thỉnh thoảng lại tự thích làm theo ý mình, nhưng cái này cũng không tệ, để làm hình nền di động được đó.”
“Cám ơn.”
Icy lấy điện thoại di động ra chụp dù chẳng biết hình trên rubik là cái gì. Ở Minh giới đầy rẫy tử vong đã lâu, cảm xúc đối với hắn là một điều xa lạ. Trong thế giới của hắn chỉ có màu đen cùng xám, không tồn tại bất cứ màu sắc nào khác, càng đừng nói đến màu sắc rực rỡ của cầu vồng. Nhưng để Ninh Thập Tam không cảm thấy nghi ngờ, hắn liền khen một câu hoa rất đẹp.
Cư nhiên có thể nhìn cầu vồng thành hoa tulip, Ninh Thập Tam hết sức kinh ngạc. Bất quá trông thế nào cũng không thấy Icy đang giỡn chơi, để xác nhận rằng mình không có nghe lầm, Ninh Thập Tam lập tức hỏi: “Anh nói rằng hoa này rất đẹp?”
“Lẽ nào cậu không thấy vậy sao?” Icy khó hiểu hỏi lại hắn.
“A, không tệ a.”
Xem ra mắt Icy đúng là có vấn đề, Ninh Thập Tam cười gượng hai tiếng, đem rubik trả lại cho Ninh Hi.
Hai người trò chuyện vài câu. Đến giờ uống thuốc của Ninh Hi, Ninh Thập Tam chào tạm biệt, nhưng trong lòng lại tha thiết mong sau này mong đừng có gặp lại Icy nữa, nếu không chuyện xấu mặt của hắn nhất định sẽ bị lộ ra.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, buổi chiều Ninh Thập Tam rời trại an dưỡng, chưa đi được mấy bước đã đụng ngay phải Icy. Hắn đang đứng trước trạm xe buýt, nói rằng đang đợi xe, thà nói là đang đợi người còn đúng hơn.
“Thật là trùng hợp.” Thấy Ninh Thập Tam, Icy chủ động chào.
“Đúng vậy, so với thiên thạch rơi từ trên trời xuống còn trùng hợp hơn.” Ninh Thập Tam thật không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế, bất quá hắn cũng không tỏ thái độ gì, chỉ cười hì hì đáp.
“Liên quan gì đến thiên thạch rớt từ trên trời xuống.” Icy ngẩng đầu nhìn trời, bình thản đáp.
“Kỳ thật là anh cố ý đứng ở chỗ này chờ tôi đi?”
Ninh Thập Tam đối với dáng vẻ nghiêm túc của Icy bất lực, cũng không biết tên này thực sự nghe không hiểu, hay là cố tình giả bộ hồ đồ đây. Ý muốn trêu chọc bất chợt trỗi dậy, Ninh Thập Tam thẳng thừng hỏi, mỉm cười nhìn Icy, thầm đoán xem hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Icy tựa hồ không nghĩ Ninh Thập Tam lại đặt câu hỏi trực tiếp như thế, bất quá hắn vẫn bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”
Ninh Thập Tam nhất thời nghẹn họng, Icy giả ngu quả thực khiến hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Anh chờ tôi cũng vô dụng, tôi không đi xe a.” Hắn chìa hai tay ra, cười ranh mãnh, “Xin lỗi không thể cho anh đi nhờ xe.”
Xe buýt tới, Ninh Thập Tam lên xe, thấy Icy đứng trước trạm xe không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn hắn, nhãn thần đen láy lóe lên tia sáng trong vắt, khiến Ninh Thập Tam bất giác mềm lòng. Tuy nhìn Icy không giống như người mù đường, bất quá hắn ta một mình đứng chờ mình ở chỗ này nhất định là có lí do, bỏ mặc hắn ở trạm xe buýt dường như không phải lắm. Vì thế Ninh Thập Tam liền vẫy tay, kêu Icy lên xe.
Sau khi Icy lên xe ngồi xuống, Ninh Thập Tam mở miệng: “Được rồi, hôm nay tôi có thời gian, có thể đi xe buýt với anh một đoạn, anh muốn đi chỗ nào a?”
[Nhà cậu.]
Icy nghĩ nếu như nói luôn mục đích này ra, liệu có quá thẳng thừng không? Suy nghĩ một lát, rốt cuộc hắn chọn cách gián tiếp, “Hiện tôi đang ở khách sạn, muốn tìm một nơi có thể ở lại lâu.”
“Khách sạn ở đây đúng là rất đắt, nhưng nếu chỉ ở lại vài ngày, thực ra cũng không tốn nhiều lắm?”
Ninh Thập Tam nhìn quần áo của Icy, trông chúng vô cùng đặc biệt. Làm nghề bán bảo hiểm mấy năm, xem như hắn cũng biết nhìn đời, rành rọt đủ các loại hàng hiệu nổi tiếng. Nhưng hắn thật sự không nhìn ra trang phục Icy đang
mặc là của nhãn hiệu nào, nhìn qua thì tưởng đơn giản nhưng lại rất tinh xảo, hẳn giá tiền không phải thấp. Ngay cả đồng hồ của Icy cũng vậy, nguyên chiếc màu đen, riêng kim cùng những con số trên mặt đồng hồ lại được đính bằng những viên kim cương nhỏ, lộng lẫy tao nhã, tôn lên nền đen của đồng hồ, quả thực rất hòa hợp. Chỉ cần nhìn qua bề ngoài là biết Icy hoàn toàn có đủ khả năng trọ ở bất cứ khách sạn nào một thời gian.
“Anh định ở đây bao lâu? Đã bàn bạc với Zero chưa?”
“Tôi vừa mới chuyển công tác đến đây, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi.” Icy thoáng nhìn Ninh Thập Tam, lần này công việc của hắn chính là làm sáng tỏ năng lực báo trước của Ninh Thập Tam, tìm ra biện pháp giải quyết, chí ít cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành hắn sẽ không đi đâu cả, “Tôi đi tìm nhà, sao phải trao đổi với Zero?”
Lời phản vấn nghiêm túc lại lạnh nhạt khiến Ninh Thập Tam nhất thời không biết đáp lại thế nào. Trong lòng hắn có chút coi thường, chuyện của anh sao tôi biết được? Đương nhiên, với thói quen nghề nghiệp, hắn sẽ không thẳng thừng như thế. Nghe giọng điệu Icy, có vẻ hắn ta cũng không thân thiết gì lắm với Zero. Ninh Thập Tam thuận miệng hỏi: “Anh định tìm phòng trọ như thế nào?”
“Chỉ cần ở được là được, tôi không đòi hỏi gì nhiều.”
Ninh Thập Tam lần thứ hai soi trang phục của Icy, thập phần hoài nghi về những gì mình vừa nghe thấy.
“Anh có muốn trọ ở chỗ tôi không?” Thoáng nhớ lại cuộc trò chuyện với chủ nhà trọ mấy hôm trước, Ninh Thập Tam lên tiếng hỏi.
Lời này vượt ngoài dự đoán của Icy, “Cậu muốn tôi đến trọ ở nhà cậu?”
“Đừng hiểu lầm, nhà tôi không có chỗ cho anh ở đâu.” Ninh Thập Tam cười cười: “Là đối diện nhà tôi, vẫn còn trống, anh có muốn không?”
Thực ra Ninh Thập Tam nêu ra đề nghị này là vì chính hắn. Tiền thuê nhà chỗ hắn rất đắt, cho nên khó tìm được khách đến thuê. Hôm đó hắn mời chủ nhà mua bảo hiểm, chủ nhà nói nếu như hắn dẫn được khách tới thuê, thì ông ta lập tức sẽ mua bảo hiểm. Hiện tại cơ hội đang ở ngay trước mắt, hắn đương nhiên không thể buông tay.
Icy đương nhiên cũng không để lỡ thời cơ, ngay tức khắc gật đầu đồng ý. Hắn cùng Ninh Thập Tam tới khu nhà trọ, Ninh Thập Tam đi tìm chủ nhà nói rõ mọi chuyện. Đột nhiên có khách tới thuê nhà, chủ nhà vô cùng cao hứng cầm chìa khóa dẫn bọn hắn đi xem, sảng khoái bảo nếu là bạn của Ninh Thập Tam, ông ta sẽ miễn 20 phần trăm tiền thuê nhà hai tháng đầu.
Khu nhà trọ này rất mới, giao thông thuận tiện, do đó phí thuê nhà cao. Bất quá đối với Icy, tiền không hề có ý nghĩa. Chỉ cần có thể thuận lợi theo dõi Ninh Thập Tam, cho dù đắt hơn nữa hắn cũng không do dự thuê liền.
Từ lúc nhìn cho đến lúc quyết định thuê chỉ vẻn vẹn có năm phút, Ninh Thập Tam cảm thấy Icy quá hấp tấp. Thế nhưng việc hắn thuê nhà đối với Ninh Thập Tam cũng có lợi, chỗ này tuy hơi đắt một chút, nhưng không gian cảnh vật rất được, hoàn toàn không phải vì kiếm tiền mà mình lợi dụng hắn. Ninh Thập Tam dặn: “Nếu đã quyết định, vậy thì anh nhanh chóng thu xếp đồ đạc chuyển sang đây đi?”
“Đồ gì cơ?”
“Đồ ở chỗ khách sạn anh thuê ấy, dọn sớm một chút cho đỡ tốn thêm tiền thuê một ngày.”
“…Được.”
Thực ra Icy chẳng hề trọ ở khách sạn nào cả, nói gì đến có hành lý. Bất quá nếu đã nói dối thì phải nói dối đến cùng. Hắn kí hợp đồng với chủ nhà xong, bảo Ninh Thập Tam rằng hắn đi lấy hành lý, thực chất là quay về minh giới dọn đồ mang đến. Quay về nhà trọ, đương lúc
mở cửa định vào nhà, Icy quay đầu nhìn căn nhà đối diện của Ninh Thập Tam. Cửa sắt màu xám không khác gì một dãy tường thành phòng thủ chắc chắn, ngăn cách bọn họ ở hai thế giới hoàn toàn cách biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.