Chương trước
Chương sau
Thượng thần Tử Thiên và phu nhân Lạc Yên vốn đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử mới có thể trùng phùng.

Nay đã qua hai năm, Lạc Yên hạ sinh một hài tử khôi ngô tuấn tú hơn người, tên Hạ Cố Tư Mạn. Cha của Tư Mạn trước đây cũng từng vang dang Thiên giới khắp một thời vì tài trí hơn người, dung mạo bất phàm, nay con trai của người vừa ra đời đã có ấn đỏ giữa trán, bầu trời hiện đủ bảy sắc, hứa hẹn sẽ làm nên đại nghiệp.

Tư Mạn lăm trăm năm tuổi đã biết chạy, một ngàn năm biết đọc sách, chép kinh thư, hai ngàn năm tuổi biết luyện phép thuật, hơn nữa còn tiếp thu rất nhanh, khiến cha mẹ và cả Thiên giới tự hào. Vì tài mạo xuất sắc, Thiên đế đã ân điển ban cho chàng chức Thượng quan, Tư Mạn chính là thượng quan trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, đến cha chàng cũng phải đến năm ngàn tuổi mới được thăng làm Thượng quan, sau đó rất nhiều năm mới thăng làm thượng thần.

Khi lớn lên đến một vạn tuổi, chàng được cha tặng cho bảo kiếm mà người đã dùng để chinh chiến suốt mấy vạn năm, còn mẹ tặng cho viên ngọc bội luôn mang lại may mắn, đồng thời giao cho cai quản Tẩy Ngô cung.

Làm tiên trên Thiên giới, ai ai cũng đều biết ngày hoa đào ở Thanh Khâu nở rộ nhất cũng chính là sinh thần của Thiên đế, và ngày này hàng năm, Thanh Khâu đều dâng tặng lên Thiên đế một bình rượu kết từ những giọt sương đầu tiên mỗi ngày rơi từ cánh hoa đào xuống, thuần khiết, hương đào thoang thoảng, sau đó ủ một trăm năm là có thể uống được.

Sinh thần năm nay náo nhiệt hơn rất nhiều, vì nghe nói năm nay công chúa Bạch Nguyệt Hạ - con gái của Thượng thần Đông Phương sẽ đích thân dâng lên Thiên đế một điệu múa mang tên Thiên Khúc Linh Sơn - cái tên do nàng tự đặt và từng cử chỉ của điệu múa đều là nàng tự sáng tác ra.

Điệu múa ấy vang danh khắp nơi là bởi lúc ở Đông Phương cung, một cung nữ đã thấy nàng múa cho cha xem, vì quá đẹp nên đã đi lan tin khắp Thiên giới, từ đó ai ai cũng muốn được chiêm ngưỡng một lần, để xem một mỹ nhân dung mạo diễm lệ gây thương nhớ ấy sẽ thể hiện một khúc nhạc lợi hại tới mức nào.

Ngay từ sớm, các cung nữ đã tấp nập chuẩn bị, từ trang trí thật hoành tráng cho đến đồ ăn, thức uống đều là những món hiếm có khó tìm.

Đến giờ, Thiên đế bước vào, mọi người đều cúi người hành lễ. Mỗi một vị thượng tiên, thượng thần đều dâng lên những lễ vật quý hiếm, khiến Thiên đế rất vui. Về Tư Mạn, chàng bẩm lên Thiên đế:

- Về thần, thần ngu muội, không biết nên tặng người báu vật gì, mãi mới nghĩ ra đóa sen vàng do chính tay mình chăm sóc, mong người không chê.

- Sao ta có thể chê được, mắt nhìn của Thượng quan Tư Mạn, ta chưa bao giờ nghi ngờ cả. Còn nhỏ tuổi đã tự tay chăm sóc sen vàng một cách tỉ mỉ, tinh tế như vậy, đúng là hiếm thấy.

Khánh Dư thượng thần thấy Đông Phương thượng thần chưa dâng lễ vật, ông nóng lòng muốn chiêm ngưỡng điệu múa của Nguyệt Hạ, nên mới mở lời có ý nhắc nhở:



- Đông Phương thượng thần, ngài ngồi ngay ở đầu, sao chưa dâng lễ vật?

Các vị thượng thần khác biết là Khánh Dư thật sự rất mong chờ Thiên Khúc Linh Sơn, nên ai cũng bật cười. Đông Phương thượng thần vui vẻ đáp:

- Ngài chớ nên sốt ruột, Thiên Khúc Linh Sơn sẽ bắt đầu ngay bây giờ đây.

Ngài vừa dứt lời, một dàn cung nữ ăn mặc lộng lẫy đi thành hai hàng đều tăm tắp, sát lại nhau, cuối hàng chính là một mỹ nhân với mạng che mặt, y phục màu đỏ rực, tóc cài trâm hình hoa đào, mỹ nhân ấy không ai khác chính là Nguyệt Hạ.

Nàng bước vào, hành lễ và nhanh chóng thể hiện khúc Thiên Khúc Linh Sơn. Mỗi cử chỉ của nàng đều khiến mọi người trong Cửu Tiêu Vân Điện đều không thể rời mắt, ai cũng tấm tắc mà khen: Đẹp quá, quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc, sao cô ấy có thể đẹp tới vậy, điệu múa uyển chuyển quá..

Tư Mạn ngồi đó cũng không thể rời mắt khỏi nàng, chàng trước giờ chỉ đọc sách luyện phép thuật ở Tẩy Ngô cung, chưa từng thấy qua một mỹ nhân dung mạo bất phàm như vậy, ngay từ khi nàng bước vào, ánh mắt ấy đã được nhận định chỉ dành cho một mình nàng mà thôi.

Khi nàng tháo mạng che mặt, có một thượng tiên vì quá bất ngờ trước khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân, nên bất cẩn làm rơi cốc rượu xuống đất. Nhưng cũng may chẳng ai để ý cả, họ chỉ để ý duy nhất nhân vật hôm nay - Nguyệt Hạ.

Điệu múa kết thúc, nàng lui xuống rồi ngồi cạnh cha. Thiên đế cũng phải bất ngờ trước tài năng của mỹ nhân này:

- Hay, rất hay. Trước nay ta cũng có nghe danh của công chúa, nhưng nay tận mắt chứng kiến, đúng là tuyệt sắc giai nhân, rất đẹp, rất đẹp. Đông Phương, khanh giấu con gái kỹ quá, nay mới cho ái nữ lộ diện, đúng là khiến cho mọi người trong Cửu Tiêu Vân Điện này choáng váng quá.

- Bệ hạ quá khen. Ái nữ của thần trước nay luôn ở trong cung để sáng tác những điệu múa khác nhau, đây chính là khúc mà con bé tâm đắc nhất, nên thần mới dám dâng lên bệ hạ.

Mọi người trong điện vẫn chưa thể hồi tỉnh, có lẽ đã bị sắc đẹp của nàng làm cho u mê, Tư Mạn cũng không ngoại lệ. Chàng vừa nhâm nhi chén rượu, ánh mắt vừa liếc về chỗ Nguyệt Hạ, ải mỹ nhân này đối với một người chưa từng trải như chàng sao có thể nói vượt qua là có thể qua được. Chàng đã thật sự rung động với nàng, trong đầu chỉ nghĩ tới hình ảnh của nàng, mới uống một chén rượu nhỏ mã đã như người mất hồn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.