Nguyệt Hạ trở về Đông Phương cung, báo với cha về tình trạng bệnh của Tư Mạn, biết chàng không đáng lo ngại nữa, trong lòng của Đông Phương thượng thần như bớt đi một gánh nặng. Nguyệt Hạ có ý định xin cha chuyển sang Tẩy Ngô cung, nhưng nàng lại sợ cha nghi ngờ rồi dò hỏi lý do, nên đành chờ Tư Mạn. 
Tư Mạn ở Tẩy Ngô cung cảm thấy trống vắng vô cùng, thấy nhớ hình ảnh của Nguyệt Hạ, chàng nhớ từng ánh mắt nụ cười, đến nỗi không thể tập trung luyện khí được. 
Hai ngày sau, vốn cả hai đã bị nỗi nhớ da diết làm cho điên đảo, Nguyệt Hạ ở Đông Phương cung đều ngoái đầu mong chờ ngoài cửa, mong Tư Mạn sẽ tới và đưa nàng đi, nhưng đã hai ngày trôi qua vẫn chưa có tin tức. 
Còn Tư Mạn, chàng vốn đã định sang Đông Phương cung nhưng vì Cẩm Tú sang thăm chàng và còn mang hoa cẩm tú cầu sang tặng chàng, nên chàng không thể đi được. 
Cẩm Tú hành động trẻ con, nhưng cô sở dĩ làm như vậy để có được sự tin tưởng và thấy được nụ cười, niềm vui của sư huynh, thật ra từ sâu trong tâm hồn cô ấy, cô đã là một người trưởng thành từ lâu rồi. 
Khi Cẩm Tú đã rời đi được một lúc, Tư Mạn liền khởi hành tới Đông Phương cung. 
Tới nơi, thấy Nguyệt Hạ và cha nàng đang đánh cờ, chàng làm phép cho sắc mặt yếu đi một chút, rồi đi vào một cách nặng nề, tay ôm vết thương: 
- Tư Mạn bái kiến thượng thần. 
Thấy Tư Mạn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-sinh-ai-mo/2982045/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.