Chương trước
Chương sau
Tư Mạn mang sự kiên quyết lên tới Cửu Tiêu Vân điện, Thiên đế nhìn thấy chàng cũng lấy làm lạ, sao sắc mặt chàng lại nghiêm trọng như vậy?

Chàng vào tới nơi đã vội quỳ xuống, bẩm báo sự thật:

- Thưa Thiên đế, Tư Mạn có chuyện cần bẩm báo.

- Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?

- Thần muốn hủy hôn.

Thiên đế nghe xong, sắc mặt đã chuyển biến, ngài vẫn cố gắng bình tĩnh, kiềm chế cơn tức giận để hỏi Tư Mạn:

- Tại sao?

- Vì Cẩm Tú mới chính là người giết chết cha mẹ thần.

- Nói láo.

Thiên đế đập quyển tấu chương xuống bàn, chỉ tay vào Tư Mạn:

- Ngươi đừng tưởng ngươi là người mà ta trọng dụng thì muốn nói gì thì nói.

- Thần cũng không muốn tin, nhưng chính miệng cô ta đã thừa nhận, cả cung nữ bị cô ta giết chết để bịt miệng, tất cả đều được thần tận mắt chứng kiến ở Tẩy Ngô cung, nếu người cũng thương xót cho một thượng thần dùng cả đời để cống hiến cho Thiên giới - cha của thần, xin người đừng ép thần.

Thiên đế im lặng, đột nhiên tiếng gọi từ xa vang tới, là Cẩm Tú chạy đến. Cô ta hốt hoảng gọi Thiên đế, nhìn bộ dạng trông thật thảm hại, cô ta vừa vào tới Cửu Tiêu Vân điện đã quỳ xuống xin Thiên đế làm chủ cho mình:

- Thiên đế, người không thể đồng ý được.

- Con nói vậy là có ý gì?



- Người biết không? Chính huynh ấy đã làm nhục con, rồi giờ lại muốn đổ mọi tội lỗi cho con để thoát tội, người không thể để cháu gái của người chịu oan ức như vậy được.

- Tư Mạn, ngươi mau cho ta một lời giải thích.

Tư Mạn không chần chừ mà nói:

- Đêm hôm ấy, là cô ta thừa nhận đã biến thành hình dáng của Nguyệt Hạ để mê hoặc thần, giờ cô ta lại đổi trắng thay đen, nếu người muốn biết sự thật, người mau cho gọi Xích Tư quân, để ngài ấy có thể tra ra kẻ nói dối.

Xích Tư quân là người mà cả Thiên giới đều không dám lại gần. Ngài thần thông quảng đại, lại mang trên mình bảo bối có thể trừng trị những kẻ làm điều ác, những kẻ nói sai sự thật. Bảo bối ấy rất ít khi được dùng, đều là tra khảo đến khi chịu khai ra thì thôi. Nhưng Cẩm Tú là cháu gái Thiên đế, người không nhẫn tâm tra khảo cháu gái mình.

Thiên đế gật đầu, cho người đi gọi Xích Tư quân, Cẩm Tú sợ hãi:

- Không được gọi ông ta, không được gọi. Thiên đế, đến người còn không tin con?

- Chuyện liên quan tới trọng thần trong Thiên giới, ta không thể làm qua loa được. Nếu lời con nói là sự thật, sao con phải sợ hãi như vậy?

Xích Tư quân đến, ông ấy đã đưa ánh mắt sắc lẹm như dao của mình nhìn Cẩm Tú, cô ta chỉ dám cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt ông, ông ta dùng bảo bối của mình để điều tra, quả nhiên Cẩm Tú bắt đầu cảm thấy đau đớn. Người cô ta nóng ran như lửa thiêu, nhưng vẫn cố gắng giấu đi để che mắt mọi người, Xích Tư quân thấy kẻ gian vẫn không chịu thừa nhận, thi triển phép thuật mạnh hơn để cô ta lộ diện bộ mặt thật của mình.

Quả nhiên, Cẩm Tú không thể chịu được nữa, cô ta hét lên vì đau đớn, rồi ngã xuống ôm cơ thể, lăn lộn điên cuồng, trong khi Tư Mạn không bị ảnh hưởng chút nào, Thiên đế đã rõ sự tình, kêu Xích Tư quân dừng lại rồi cho lui.

Cẩm Tú ngất đi, Thiên đế cho người nhốt cô ta trong Ngọc Hoa cung lăm trăm năm không được nhìn thấy ánh sáng để hối lỗi, tất nhiên không thể giết chết cô ta vì Cẩm Tú là cháu gái của người. Thiên đế nói với Tư Mạn:

- Ta không thể giết nó, nhưng nhốt nó lăm trăm năm cũng là hình phạt thích đáng rồi. Vậy ta hỏi ngươi, người mà ngươi thật sự để trong lòng, vẫn luôn là Bạch Nguyệt Hạ, đúng không?

Tư Mạn không thể kìm được nước mắt, chàng nói:

- Đúng vậy.



Thiên đế cũng thấy hổ thẹn vì đã ra tay trừng phạt người vô tội, còn hại mất một vị trọng thần của Thiên giới là Đông Phương, nhưng ngài lại chẳng thể cứu vãn:

- Vào tới Hỏa Ngục Sa, chắc chắn đã hồn phi phách tán, một chút cũng không giữ lại, vậy ngươi định sẽ thế nào đây?

- Vậy thần sẽ chờ nàng, chờ một ngày nàng thật sự có thể luân hồi chuyển kiếp, thần sẽ lại đi tìm nàng.

- Ngươi đừng chấp mê bất ngộ như vậy. Nếu đã không còn lấy một phách thì sao có thể luân hồi chuyển kiếp được?

- Thần không quan tâm chuyện đó, cho dù có phải chết theo nàng để đền bù tội lỗi, thần cũng cam lòng.

Chàng xin lui xuống, rồi đi thẳng tới Quỷ Môn Quan gặp Mạnh Bà.

Nơi đây u uất, lạnh lẽo, Mạnh Bà thấy một thượng thần xuống đây, lấy làm lạ ra hỏi:

- Vị thần tiên cao quý sao hôm nay lại hạ mình xuống nơi lạnh lẽo u uất này của ta vậy?

- Ta muốn hỏi bà một chuyện. Bà có từng thấy linh hồn của một cô gái tên Bạch Nguyệt Hạ xuống đây không? Cô ấy thân thể đầy máu vì bị tra tấn, bà có từng thấy qua không?

- Đúng là có. Cô gái ấy trông thật đáng thương, từ lúc xuống đây lúc nào cũng rơi lệ, hơn nữa, linh hồn mỗi nơi một mảnh, không được nguyên vẹn. Nhưng linh hồn của cô ấy đã được một nguồn linh lực nào đó triệu hồi về rồi.

- Triệu hồi?

- Hình như là có ai đó đã dùng thuật cấm để triệu hồi linh hồn đã tan biến của cô ấy, giúp cô ấy sống lại.

- Bà nói thật chứ?

- Đúng là như vậy.

Tư Mạn trong lòng vui sướng, đa tạ Mạnh Bà rồi rời đi. Thì ra nàng chưa chết, thì ra chàng vẫn có cơ hội để bù đắp cho nàng. Chàng vội vàng trở về Tẩy Ngô cung, sắp xếp mọi thứ để lên đường tìm Nguyệt Hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.