Chương trước
Chương sau
Hoa yêu tìm tới nơi ở của Tư Mạn. Khi vừa nhìn thấy Tư Mạn, hắn vội trốn đi. Ai trên thiên giới cũng đều biết Tư Mạn lợi hại như thế nào, một hoa yêu sao có thể hại chàng? Có lẽ hắn cũng chưa biết Tư Mạn giờ đã trở thành một phàm nhân, không thể thi triển phép thuật được nữa.

Hắn lẻn vào, nhân lúc A Nhạn vào trong, hắn lấy kiếm kề cổ nàng. Tư Mạn nghe có tiếng động lớn trong nhà, vội chạy vào kiểm tra.

Thấy kiếm đã sắp làm nàng bị thương, Tư Mạn không dám manh động, chỉ hỏi danh tính của hắn:

- Ngươi là yêu ma phương nào? Sao lại có ý định ám sát A Nhạn.

- Ta chỉ phụng mệnh của chủ nhân, không nhiều lời.

Tư Mạn cảm nhận được mùi thơm của Cẩm Tú cầu, đoán ngay ra sự tình: Là Cẩm Tú!

Hoa yêu quay sang nói với Tư Mạn:

- Chủ nhân kêu ta không được hại ngươi, nên ngươi hãy mau chạy đi, còn cô ta, ta nhất định phải giết.

- Vậy xem bản lĩnh của ngươi tới đâu?

Tư Mạn nhanh tay vơ lấy bình hoa trên mặt bàn ném vào đầu hắn, hắn cũng đau đớn mà buông A Nhạn ra.

Tư Mạn tuy đã mất hết phép thuật, nhưng chàng vẫn còn giỏi võ, nhưng đối đầu với một yêu ma như vậy, vốn không phải là một chuyện dễ.

Hắn dùng phép thuật đánh ngã Tư Mạn, rồi chĩa kiếm vào A Nhạn, chàng thấy vậy, dù bị thương cũng cố chạy tới đỡ cho A Nhạn một kiếm.

Hoa yêu định kết liễu nốt A Nhạn, đột nhiên một luồng sáng từ phía nàng chiếu ra khiến hắn ngã lăn, chết ngay tại chỗ.

Thì ra nàng đã nhớ lại rồi, nàng nhìn Tư Mạn đau đớn ôm vết thương, mới chạy lại ôm lấy chàng:

- Tư Mạn, chàng không được chết.

- Nguyệt Hạ, là nàng, đúng không?

- Là ta, ta về rồi, chàng cố gắng lên, chúng ta trở về Thiên giới, xin Thiên đế cứu chàng.



- Không kịp rồi, mũi kiếm đã xuyên tim, có cố gắng cũng vô dụng. Ta xin lỗi, là lúc trước ta hiểu lầm nàng, phản bội nàng, thất hứa với nàng, để nàng chết oan uổng như vậy. Kiếp này vốn định dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho nàng, không cầu nàng tha thứ, chỉ mong nàng một kiếp bình an. Thế nhưng, nay ta phải buông tay nàng rồi. Nàng đã trở lại là Nguyệt Hạ của ngày xưa, nàng có thể quay về Thiên giới, quay về Tẩy Ngô cung để sống, hãy quên ta đi.

- Không, chàng không được nói nữa. Chỉ cần chàng khỏe lại, ta đều sẽ nghe theo chàng.

- Có câu này ta muốn cầu xin nàng. Xin nàng, hãy tha thứ cho ta.

- Ta trước nay chưa từng hận chàng, ta vẫn luôn yêu chàng, chàng phải cố lên.

- Có câu này của nàng, ta đã mãn nguyện rồi.

Tư Mạn nhắm mắt, chàng ra đi trong vòng tay của Nguyệt Hạ, nàng chỉ nhìn chàng mà khóc nghẹn. Lúc hai người nhận ra nhau cũng chính là lúc ly biệt. Chàng cứ nghĩ nếu nàng nhớ lại sẽ hận mình, trách mình, nhưng đâu biết trong thâm tâm của nàng, tình yêu ấy luôn là vĩnh cửu.

Nàng đã từng muốn quên chàng đi, nhưng nhân duyên ngang trái, lại bắt nàng yêu rồi lại phải chia xa, sao có thể giày vò người khác như vậy?

Còn chàng, làm bao nhiêu chuyện, hi sinh bao nhiêu cũng chỉ mong đợi từ nàng hai chữ "tha thứ", nhưng cái giá phải trả là cả mạng sống.

Nàng ôm thi thể của Tư Mạn trở về Thiên giới, đặt chàng nằm ở Tẩy Ngô cung rồi tới Cửu Tiêu Vân điện gặp Thiên đế. Có vẻ người đã biết trước kết cục này nên đã đợi sẵn. Khi Nguyệt Hạ vừa bước vào, Thiên đế không hề bất ngờ mà còn hỏi nàng trước:

- Bạch Nguyệt Hạ, ngươi tới rồi.

- Cầu xin người hãy cứu Tư Mạn.

Thiên đế chỉ thở dài rồi nói:

- Ta đã khuyên hắn hết lời, nhưng hắn cứ mãi cố chấp chẳng nghe.

- Người có biết, tại sao huynh ấy lại không có lấy một chút phép thuật để chống cự với hoa yêu không?

- Có lẽ hắn đã quyết định cả đời sẽ không cho ngươi biết sự thật, nhưng ta không thể không nói. Hôm ấy ta triệu hắn về là vì thần tiên hạ phàm sẽ vi phạm thiên quy, kêu hắn không được làm càn. Nhưng hắn không nghe, một mực muốn trút bỏ tu vi để ở bên cạnh ngươi. Hắn tới Bách Lôi Phong, chịu đủ bốn mươi chín đạo thiên lôi, cơ thể đã đau không tả siết, xong lại cố gắng vượt qua nỗi đau gột xương cốt, hắn vốn sẽ chết, nhưng ta đã cho hắn uống một viên đan, giúp hắn hồi phục ngay lập tức, chỉ là không được đụng đến rượu, nếu không sẽ hại thân thể, có thể sẽ chết. Cứ bảy ngày sẽ phải chịu giày vò của nỗi đau còn hơn cả huyết mạch chảy ngược, đó là tác dụng phụ của Bảo Hoàn Đan.

Nguyệt Hạ lúc này mới biết được mọi thứ, mọi sự hi sinh thầm lặng của chàng, người mà nàng đã từng muốn hận, muốn oán, người mà nàng nghĩ chỉ cho nàng được sự lợi dụng, đau khổ, giờ biết được chân tướng, tim nàng đau nhói, không thể ngừng đau đớn.

Thiên đế lại nói một câu:

- Trước đây hắn khiến ngươi phải chết, giờ hắn lại chết vì ngươi, cũng coi như là không ai nợ ai, nên giải thoát rồi.



Nguyệt Hạ đau đớn chạy tới Tam Sinh Thạch, nơi khắc tên những đôi uyên ương có nhân duyên đến với nhau, đáng tiếc lại chẳng có tên của Tư Mạn. Nàng mới bừng tỉnh nhận ra, là nàng đã hại chết chàng.

Tư Mạn từ khi mới sinh ra đã được nhận định sẽ là người làm nên đại nghiệp. Vì để không muốn con trai phải đau khổ vì tình giống như mình, thượng thần Tử Thiên đã lén lút xóa tên Tư Mạn ra khỏi Tam Sinh Thạch. Nhưng ai ngờ Nguyệt Hạ xuất hiện, nàng đã khiến cho trái tim của chàng thật sự rung động. Nhưng chính điều ấy cũng đã định sẵn sẽ có một ngày chàng phải chết, Nguyệt Hạ xuất hiện sẽ là thiên kiếp của chàng, có tránh cũng tránh không được.

Nàng chạy tới gặp Thiên đế lần nữa, nàng mạnh dạn nói:

- Thần muốn hồi sinh cho Tư Mạn.

- Ngươi đừng cố chấp như vậy, hắn đã chết rồi.

- Thần biết người có cách, xin người hãy nói cho thần biết. Dù sao Tư Mạn cũng là chiến thần hàng đầu Thiên giới, chẳng lẽ người không muốn chàng sống lại?

- Ta.. ta đúng là còn một cách, nhưng ta nghĩ nó sẽ không thành công.

- Cho dù chỉ còn một cách, Nguyệt Hạ cũng phải liều, nhất định phải cứu chàng.

Lữ Thế Sơn có một loại hoa lạ. Hoa trong suốt, lá lại đỏ rực, nhưng loài hoa đó ngàn năm mới nở một lần, hơn nữa còn rất khó lấy, vì có thần thú canh giữ ngươi..

- Xin người cứ nói tiếp.

- Ngươi biến nó thành một trái tim, rồi trao cho hắn. Nếu ngươi thành công, ta sẽ cho ngươi và hắn lịch kiếp, như vậy hắn có thể khôi phục lại tu vi như ban đầu, có điều..

- Có điều gì ạ?

- Ngươi biết đấy, đóa hoa đó làm từ băng, giờ hóa thành trái tim nhất định cũng sẽ lạnh lẽo, vô tình. Nếu ngươi lịch kiếp, gặp được hắn, có lẽ hắn cũng không động tình với bất cứ ai, hơn nữa còn rất vô tình. Nếu trải qua mười kiếp nạn, ngươi vẫn không thể làm cho hắn có tình cảm với ngươi, mọi thứ ngươi hi sinh sẽ đều thất bại.

- Vậy làm sao để chàng có thể được như trước?

- Chỉ cần làm cho hắn rơi nước mắt vì ngươi, vậy là được. Nhưng ta nghĩ, hắn đã vô tình, sao có thể rơi lệ. Vậy nên, ngươi đừng thử thì hơn.

- Đa tạ người đã chỉ dẫn.

Nguyệt Hạ trở về Tẩy Ngô cung, nàng muốn trước khi lên đường có thể nhìn thấy người mình yêu, có thể có thêm động lực để mang chàng quay về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.