Mắt thấy thời gian còn sớm, đồ ăn trong nhà cũng ăn gần hết, Giang Nhu dứt khoát đi chợ, ở chợ ngoại trừ mua đồ ăn, còn mua một ít gia vị, so với dùng ớt khô xào, cô vẫn thích ăn ruột heo kho, hơn nữa bây giờ trời nóng, ruột heo kho cũng có thể để lâu hơn chút.
Cô biết nấu ăn, không chỉ vì tay nghề nấu ăn của mẹ cô tốt, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, còn có chính cô cũng là người thích ăn, đời sau internet phát triển, cô cất giữ rất nhiều video món ăn ngon và sách dạy nấu ăn, bình thường được nghỉ thì ở trong nhà nấu ăn ở.
Nhưng Giang Nhu cũng không chỉ vì cái ăn, mà là thím Vương có một câu đả động cô, nói "Nội tạng lợn rất nhiều" "Dùng ớt xào một chút coi như có thể ăn", có thể thấy người bên này không ăn uống ra làm sao, cũng không biết ăn nội tạng lợn thế nào.
Ngẫm lại cũng đúng, từ khi xây dựng đất nước đến bây giờ, cả quốc gia đều ở thời kỳ vật tư thiếu thốn. Đương nhiên, theo cải cách mở ra có không ít người giàu, nhưng phần lớn đều vẫn là mới vừa ấm no thậm chí vẫn còn nghèo và chịu đói.
Thực sự phát triển nhảy vọt, vẫn là từ năm 2000 về sau.
Ngay cả ăn cũng ăn không đủ no thì càng đừng nói chú ý tới hương vị, tuy rằng cải cách mở ra đã hai mươi năm, nhưng ảnh hưởng phóng xạ đến thị trấn nhỏ này đó là công nhân dư thừa trở nên nhiều hơn, trên đường cái dần dần tăng thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/485275/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.