Khi Lê Tuyết trở lại nhà họ Lục, trong nhà có khách.
Là một người phụ nữ trung niên trạc bốn mươi tuổi ngồi trò chuyện với Triệu Cầm rất vui vẻ, có lẽ hai người quen biết nhau.
Lê Tuyết thay giày đi vào nhà: "Con về rồi ạ."
Triệu Cầm quay đầu lại, nhìn thấy cô liền cười ra hiệu: "Lại đây, xem ai tới này?"
Trái tim Lê Tuyết lệch một nhịp, không biết hôm nay là ngày gì nữa, toàn là người quen cũ.
Cô nở nụ cười bước đến ghế sô pha.
Người phụ nữ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cô: "Tiểu Tuyết đã lớn như vậy rồi à? Ôi, đã nhiều năm không gặp, càng lớn càng xinh đẹp!"
Sau đó nhìn cô chằm chằm và mỉm cười: "Cháu còn nhận ra dì Thái không?"
Lê Tuyết nở nụ cười: "Làm gì có chuyện cháu không nhận ra chứ? Vừa nhìn thấy dì là cháu lập tức nhận ra rồi ạ, dì không có gì thay đổi cả!"
"Ha ha ha!" Người phụ nữ cười lớn: "Dì thích nghe điều này!"
"Qua đây ngồi đi để dì nhìn cho kỹ."
Nói xong bà ấy quay đầu về phía Triệu Cầm nói: "Cầm à, bà còn nhớ không? Hồi đó Tiểu Tuyết thích chạy đến nhà tôi nhất, Kim Trạch cũng thích con bé, mỗi lần có đồ ăn cũng giữ lại một nửa, nói muốn cho em gái Tiểu Tuyết ăn. Quan hệ giữa hai đứa nó thật sự rất tốt, còn nói rằng lớn lên sẽ kết..."
Nói được một nửa thì vội dừng lại, có lẽ nhận ra điều đó thật khó nói nên cười ngượng ngùng, lập tức chuyển chủ đề và nói tiếp: "Lúc đó tôi ghen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-sau-khi-xuyen-thu-toi-xui-giuc-em-trai-nu-chinh/4551016/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.