Cậu nhìn cô, giọng nói nhẹ bẫng: "Cô Lê, cô không nghĩ nên nói gì đó sao?"
"Hả?"
Lê Tuyết ngẩng đầu, có chút chột dạ liếc nhìn cậu, không dám nhìn lại cái bàn lộn xộn vì sợ phải chịu tội.
Cô khoát tay: "Chuyện đó... thật sự rất thông cảm, tôi có thể hiểu được cảm xúc của cậu!"
Nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của cậu, cuối cùng cô mặt dày bắt chước lời nói của Triệu Cầm: "Không sao, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho giáo viên của cậu để giải thích sự tình."
"Bây giờ tôi sẽ đi dạy dỗ nó, cậu đừng nóng giận, buổi tối đi ngủ sớm, thức khuya có hại cho sức khỏe."
Cô nói xong muốn đi ra ngoài như một kẻ chơi đểu, mặc kệ Lục Lương có cản đường hay không, cô trực tiếp đẩy người ra.
Lục Lương bị đẩy sang một bên, lưng đập vào khung cửa, nhìn cô đang chạy trốn, cậu nheo mắt lại, đột nhiên nói: "Sao hôm nay cô Lê lại lễ phép vậy?"
Lời nói nhẹ nhàng khiến Lê Tuyết nghe ra ý khác.
Cơ thể cô sững lại trong giây lát, sau đó cô cắn răng giả vờ như không nghe thấy gì rồi bước nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Cô còn không dám quay người lại.
Lục Lương đã cảm nhận được điều gì đó sao? Người này sắc bén thật đấy!
Lê Tuyết lo lắng đi vòng quanh trong phòng, phát hiện xét đến cùng thì trách nhiệm thuộc về thằng nhóc thối kia.
Nếu không phải quá tức giận, cô cũng sẽ không quên giả làm “Lê Tuyết”.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê!
Cô giao tiếp với Triệu Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-sau-khi-xuyen-thu-toi-xui-giuc-em-trai-nu-chinh/4550987/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.