Bạch Thư Đình chưa bao giờ thừa nhận mình sai, có chưa bao giờ nhận sai với con cái.
"Đều là chuyện đã qua rồi, bây giờ nhắc lại để làm gì nữa?"
Bạch Thư Đình đến đây không phải để ôn lại chuyện cũ với Ngu Thanh Nhàn, những lời Ngu Thanh Nhàn vừa nói khiến cho ông ta mất kiên nhẫn.
"Đừng nói với tao mấy lời vô dụng đó nữa. Tao nói cho mày biết, cái vòng tay kia đã bị tao dùng rồi, không có quan hệ gì với dì Lâm của mày cả, mày đừng đề cập chuyện này với cô ấy nữa. Sau này ra ngoài cũng ngậm miệng lại, những chuyện không nên nói thì nói ít thôi."
Bạch Thư Đình rời đi, ông ta hiểu rõ đứa con gái này của mình, cô ấy không thể tạo ra sóng gió gì cả.
Ngu Thanh Nhàn nhìn theo bóng lưng ông ta, cười cười.
Mì mà Lâm Mẫn mang đến cho cô đã bị trương lên rồi, Ngu Thanh Nhàn ném cả bát lẫn mì vào thùng rác, xách một chiếc túi nhỏ của mình rồi ngheeng ngang rời đi.
Năm nay nguyên thân hai mươi tuổi. Cô vào công xưởng làm việc từ năm mười tám tuổi, đến bây giờ đã được hai năm rồi, mỗi tháng tiền lương của cô ấy đều được ba mươi sáu đồng rưỡi, nhưng sau hai năm đi làm, cô ấy lại không tích cóp được một đồng nào cả.
Bởi vì ngay tháng thứ hai sau khi cô ấy đi làm, Bạch Thư Đình nói cô ấy đã trưởng thành rồi, bắt đầu có công việc của riêng mình, mà kinh tế trong nhà lại khó khăn, trước khi chỉ có một mình ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3879373/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.