Ăn cơm xong, mọi người tìm chỗ nằm ngủ. Mấy người phụ nữ quá mệt mỏi rồi, nếu bây giờ không nghỉ ngơi cho tốt thì tối nay sẽ không kiên trì được.
Giấc ngủ này của mấy người quá ngọt ngào, đến khi tỉnh lại màn đêm đã buông xuống rồi.
Ngu Thanh Nhàn tìm cớ đi ra ngoài, thật ra khi cô ra khỏi hang thì đi thẳng về phía thôn Xương Sơn.
Trên đường cô gặp hai ba người đang lục soát núi.
Xuống núi, Ngu Thanh Nhàn đến thẳng nhà Thường Bảo Trụ, thả một mồi lửa vào phòng anh ta.
Mùa thu vốn khô hanh, lửa cháy thật sự rất nhanh, chưa được bao lâu đã lan đến nhà chính. Lúc này tất cả mọi người vẫn chưa tỉnh ngủ, cả nhà Thường Bảo Trụ bế đứa bé chạy ra ngoài.
Chờ bọn họ chạy ra miếng đất trống bên ngoài sân, ngọn lửa đã nuốt chửng căn nhà của họ.
Nhà nhà trong thôn đều chạy đến giúp đỡ dập lửa, đám người tuần tra trên núi thấy được ảnh lửa từ trong thôn thì cũng vội vàng chạy xuống núi.
Ngu Thanh Nhàn về hang động, ngay giây phút đầu tiên khi đám người trong động nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn kia thì đều không nhịn được mà thở phào một hơi.
Ngu Thanh Nhàn cười nói với mọi người: "Tôi vừa đến đốt nhà Thường Bảo Trụ, bây giờ mọi người đã xuống núi dập lửa rồi, chúng ta cũng có thể thoải mái một chút."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức nhỏ giọng hoan hô.
Hầu hết các ngôi nhà ở thôn Xương Sơn đều là kiến trúc dân dụng, vào thời điểm này, mỗi hộ gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878823/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.