Lô Tú Mẫn nhìn Yến Ninh, nước mắt chị ta vẫn còn vương trên má, vậy mà chị ta lại bật cười: "Tốt quá, tôi còn nghĩ cả đời này cũng không thể gặp lại người ở nơi đó nữa."
"Đúng rồi, người kia nói, nếu có phụ nữ nào trong thôn chúng ta còn muốn trốn thì đều có thể đi theo, cô ấy có thể dẫn chúng ta ra ngoài." Yến Ninh nghiêm túc nói với Lô Tú Mẫn.
"Tôi đến thôn này cũng mười sáu năm rồi, ai muốn đi ai không muốn đi tôi đều biết cả, cô yên tâm đi."
Yễn Ninh ừ một tiếng: "Bốn ngày sau chúng ta sẽ xuất phát."
Lô Tú Mẫn gật đầu, rồi lại nhìn đứa bé trong n.g.ự.c đến xuất thần.
Trong lúc Yến Ninh và Lô Tú Mẫn bí mật nói chuyện, chị dâu cả Hạ cũng đến tìm Ngu Thanh Nhàn, đưa cho cô chiếc bánh bột ngô mà chị ta cố để phần riêng cho cô, rồi bắt đầu tám chuyện:
"Tối hôm qua sau khi cha về nhà thì lên giường ngủ luôn, đến hơn nửa đêm rồi mà mẹ vẫn còn đang hầu hạ Hạ Văn Tĩnh. Cũng không biết cô ta phát điên cái gì mà la hét suốt đêm."
Hạ Văn Tĩnh đúng là không chịu để yên cho người nhà nghỉ ngơi. Sáng sớm đám người chị dâu cả Hạ phải đi ra ngoài làm việc, lúc đó mấy người Hạ Đại Đản vẫn chưa thức giấc.
Chị dâu cả Hạ không đợi Ngu Thanh Nhàn nói chuyện, lại tiếp tục nói: "Chuyện em đánh cha hôm qua đã bị đồn đã khắp nơi rồi, chỗ nào cũng đang bàn tán cả. Chị dâu hai của em còn lén nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878807/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.