Chị ấy đã bị bắt cóc đến thôn này mười lăm năm, cũng đã sinh ba đứa con, thôn dân rất yên tâm về chị ấy, vả lại chị ấy luôn dịu dàng ngoan ngoãn, gia đình chồng cũng không vô cớ đánh đập.
Trong số những cô gái bị bắt cóc, chị ấy xem như là sống tốt nhất rồi.
Người đã đi hết, ánh mắt Thường Đại Đức đầy u ám, nói với Phạm Xuân Hà: “Bà dạy quy củ cho nó, Bảo Căn theo bố vào rừng chặt tre, ba cái mẹt với sọt hỏng hết rồi, phải bù vào.”
Thường Đại Đức không coi trọng Ngu Thanh Nhàn gì cho cam, mặc dù cô vừa quất Hạ Thiên Cao bằng thắt lưng.
Trong lòng Thường Đại Đức, Ngu Thanh Nhàn ghe gớm thì đã sao, cô cũng chỉ là Tôn Hầu Tử, làm sao thoát khỏi lòng bàn tay Phật Tổ Như Lai?
Thường Đại Đức cũng rất rõ tính cách đoan chính của con dâu, ai có thể lấy lòng được nó?
Phạm Xuân Hà cau mày và đi về phía Ngu Thanh Nhàn, vừa rồi Ngu Thanh Nhàn đã tốn quá nhiều sức, lại dùng không ít linh lực, cơ thể cô vừa mới khôi phục có chút suy yếu. Lúc này, sẽ hơi khó đối phó với Phạm Xuân Hà.
Ngu Thanh Nhàn nghịch thắt lựng, cười với bà ta: "Nếu bà chạm vào một sợi tóc gáy của tôi, tôi sẽ phanh phui chuyện của bà với Thường Bảo Kim."
“Bà nói xem, Thường Đại Đức sẽ ra sao nếu ông ta biết bị bà cắm sừng? Và những người trong thôn này nữa, nếu họ biết bà không giữ nữ tắc mà câu dẫn cháu trai thì sẽ như thế nào?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878803/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.