Hai chị em dâu nhắc tới chuyện này, lòng vẫn vô cùng đau xót. Họ thực sự rất thích cô lớn, thậm chí con cái họ cũng đều do cô lớn một tay chăm nom bao lâu nay. Nhưng cuộc đời là thế, người tốt lại không có kết cục tốt.
“Đợi lát chưng bánh bột ngô, thím giấu hai cái đi, đợi tan tầm chiều thì tìm cơ hội đưa cho cô lớn đi.”
Hôm nay chị dâu thứ làm việc ở khu vực gần thôn Xương Sơn, chị dâu cả làm xa hơn chút.
“Em nhớ rồi.” Chị dâu thứ đáp.
Vì thế, chiều đó, khi tan làm, Ngu Thanh Nhàn vừa chui ra khỏi ruộng ngô liền gặp được chị dâu thứ nhà họ Hạ đến tìm mình.
Chị dâu thứ nhanh nhẹn dúi ngay chiếc bánh ngô vào lòng Ngu Thanh Nhàn, nói: “Cầm ăn đi cho đỡ đói. Chị về đây.”
Chị dâu thứ đến cũng vội, đi cũng vội.
Ngu Thanh Nhàn cầm chiếc bánh bột ngô vàng ệch, cứng còng trong tay, một lúc lâu vẫn chưa định thần lại.
Đảo qua ký ức của nguyên thân, dường như loại việc này cũng không phải lần đầu tiên.
Từ khi đến nhà họ Thường, cô ấy luôn là người làm việc nhiều nhất, ăn thì ít nhất, đã nhiều năm như thế còn chưa c.h.ế.t đói chủ yếu là nhờ có người nhà mẹ đẻ lén cho đồ ăn.
Nhưng có điều cực kì lạ lùng là, người cho cô ấy đồ ăn trước nay luôn là hai người anh và hai chị dâu, cha mẹ cô ấy cùng cô em gái thường xuyên tới chơi kia chưa từng cho cô ấy bất cứ thứ gì.
Ngu Thanh Nhàn chợt hoài nghi, liệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878787/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.