Đã hai ngày kể từ khi Giang Bảo Quốc bị bắt, nhưng Vương Văn Quân trông không có chút lo lắng nào, bà Giang vô cùng bất mãn:
"Cô đúng là không có trái tim! Chồng mình bị bắt lại không sốt ruột chút nào! Chẳng phải cô là y tá sao? Không phải cô làm việc trong bệnh viện sao? Không phải tiếp xúc với nhiều lãnh đạo hay sao? Sao cô không biết đi hỏi thăm một chút, đưa chồng cô ra đi?"
Vương Văn Quân chậm rãi ăn cơm, nhàn nhạt nhìn bà Giang:
"Bà sợ cái gì? Nếu như Giang Bảo Quốc chưa từng làm việc trái với lương tâm, tổ chức có thể đổ oan anh ta sao? Qua hai ngày nữa, phòng giám sát điều tra rõ ràng rồi chẳng phải anh ta sẽ được thả ra à?”
Con trai mình có làm việc trái lương tâm hay không, người làm mẹ như bà Giang rõ nhất. Ánh mắt bà ta bắt đầu chột dạ.
Giang Bảo Quốc không giấu giếm bà Giang việc anh ta đi theo Phùng Cương đầu cơ trục lợi, nhưng là người bên gối của Giang Bảo Quốc, anh ta lại không tiết lộ nửa chữ với Vương Văn Quân.
Bà Giang vốn rất tự mãn về chuyện này, cảm thấy bà ta và Giang Bảo Quốc quả thực là mẹ con đồng lòng.
Bà Giang lại bắt đầu ảo não, giá như lúc trước bà ta khuyên nhủ con trai mình đem những chuyện này nói với Vương Văn Quân một chút thì tốt rồi, nếu nói ra, lúc này bà sẽ không trở thành kẻ ngay cả một người để tâm sự cũng không có.
Vương Văn Quân cười lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878762/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.