Ngày hôm đó Giang Bảo Quốc trở về đã rất vui, trên mặt nở nụ cười hiếm có với Vương Văn Quân. Thấy thế, bà Giang vô cùng không vui.
Bà ta liếc Vương Văn Quân một cái, sau đó ấm giọng hỏi Giang Bảo Quốc: "Nhìn con cười kìa, có chuyện gì vui sao?"
Giang Bảo Quốc thở ra một hơi rượu: "Con đã tìm cho Mộc Tâm một nhà chồng."
Bà Giang không hài lòng, khuôn mặt gầy guộc càng lộ vẻ cay nghiệt hơn. Bà ta dùng tay vỗ vào mép giường:
"Cái đồ vô ơn kia, con quan tâm đến nó làm gì? Nó lấy người như thế nào cũng không liên quan gì đến con! Nhiều năm như vậy, ở gần như vậy cũng không thấy đến thăm người bà này, càng không thèm nhìn người bố như con một chút. Vừa bạc tình bạc nghĩa, lại vừa vô ơn."
"Mẹ thế nào thì dạy ra con thế đấy, nói tới hai đứa tiện nhân kia liền tức giận."
Giang Bảo Quốc nhếch miệng cười một tiếng:
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Dù sao cũng là con gái của con, con có thể mặc kệ được sao? Tuy Phùng Cương có hơi lớn tuổi một chút, nhưng nó không có mẹ chồng, gả vào liền được làm bà chủ, có cái gì không tốt? Nó có thể tìm được nhà chồng tốt hơn ở bên ngoài sao?"
Phùng Cương tuy vậy nhưng là lữ đoàn trưởng, mặc dù không còn trong quân ngũ, thế nhưng tiền lương cao và vẫn là một anh hùng chiến đấu.
Người phụ nữ nào không yêu anh hùng chứ?
Năm đó mình vì cái gì mà lại được Vương Văn Quân ưu ái?
Không phải vì mình là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878760/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.