Bà Lục vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra rốt cuộc được lợi chỗ nào.
“Mẹ không hiểu những thứ này, các con đã nói nó tốt thì cứ làm đi.”
Đây chính là ưu điểm của bà Lục, cái gì không hiểu sẽ không nghĩ mãi, bởi vì bà cho rằng, cứ từ từ, thời gian sẽ khiến bà hiểu được thôi.
Ngu Thanh Nhàn gật đầu: “Lứa dưa này lớn nhanh thật mẹ nhỉ, con vừa nhìn thử, hôm qua trông còn non lắm mà hôm nay đã ăn được rồi.”
Bà Lục hào hứng nói: “Thật à? Hôm qua mưa, mẹ thấy đất ẩm nên không đi tưới, để lát mẹ đi xem xem, nếu ăn được rồi thì tối nay nhà ta ăn mỳ chiên tương với rau sống nhé.”
“Bà ơi, nhớ cho nhiều tương chút nhé, cho thơm.” Thủy Tâm lại thò ra ngoài cửa sổ, hô to.
“Biết rồi biết rồi, nhà này cháu sành ăn nhất đó.” Bà Lục cười ha hả.
“Thì đúng thế mà, có cháu ở đây, mọi người sẽ được ăn những món ngon hết mức, phải cảm ơn cháu đó nhé.” Thủy Tâm trước nay luôn thích hùa theo bà Lục như thế.
Không biết từ bao giờ, bà cháu nhà này đã hình thành thói quen sinh hoạt thú vị như thế.
Dưới sự hỗ trợ của Văn Thanh Yến, Ngu Thanh Nhàn viết một lá đơn đề nghị, mấy hôm sau, cục công thương đã cử người tới thôn Điền Dương.
Bọn họ tới tham quan xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn, đồng thời hỏi Ngu Thanh Nhàn một vài vấn đề trong kinh doanh của xưởng, cuối cùng, hai bên thương thảo quy hoạch về sau của xưởng giấm, xong xuôi mới rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878739/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.