Mấy hôm nay bà Giang phải sống những ngày khổ sở nhất từ lúc bị liệt đến nay, con trai không có nhà, bà ta ngay cả hớp nước cũng không có mà uống, cơm nóng thì càng đừng nghĩ.
Bà ta cũng làm ầm lên, cũng chửi bới. Nhưng con dâu mới hoàn toàn mặc kệ, bà ta cũng không dám làm ầm lên để mọi người biết chuyện như trong thôn. Bởi vì con trai bà ta nói, nếu gia đình không hòa thuận sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ta.
Lúc vừa khát, vừa đói, bà Giang không ngừng nhớ đến những ngày còn cô con dâu cũ.
Lúc ấy bà ta lúc nào cũng sạch sẽ, mặc dù Giang Mộc Tâm mới chỉ là một cô bé, nhưng chăm sóc người khác rất chu đáo tỉ mỉ.
Bị liệt năm năm, trên người bà Giang chưa từng bốc mùi khó ngửi như bây giờ!
"Đang tìm, có manh mối rồi."
Bà Giang mừng như điên:
"Thật sao? Thật sao? Bảo Quốc, con mau dốc sức tìm nó về. Tìm được nó rồi thì bảo với nó rằng một người phụ nữ từng kết hôn như nó sống ở ngoài rất khó khăn, bảo nó mau chóng theo mẹ về nhà.
Trong nhà có vài mẫu đất, không lo c.h.ế.t đói. Hơn nữa còn có con ở đây, sau này Mộc Tâm hay Thủy Tâm đều có thể tìm mối tốt cho. Chúng nó đi theo một người phụ nữ đã ly hôn như cô ta có thể gặp được nhà tốt lành gì?"
Giang Bảo Quốc ứng phó xong bà mẹ của mình, lại tự đi nhóm lửa nấu cơm, ăn xong quay về, thấy Vương Văn Quân đang nằm trên giường đọc sách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878693/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.