Sau khi bỏ hạt giống vào không gian ở chỗ vắng người xong, lại lấy cặp sách, đồ dùng học tập và thịt từ trong đó ra, lúc này Ngu Thanh Nhàn mới lắc lư đi vào trong nhà.
Lúc ra khỏi thành phố có một người đàn ông mặc quân phục ra khỏi thành phố từ phía bên kia, hai người lại đối diện nhau.
Ngu Thanh Nhàn cảm thấy vui vẻ, vì nhận ra đó chính là quân nhân đã chạm phải ánh mắt mình ở trên xe jeep kia.
Người quân nhân hiển nhiên cũng nhận ra Ngu Thanh Nhàn, anh nghiêm mặt gật đầu với cô, sau đó đi nhanh về phía trước.
Ngu Thanh Nhàn nhìn theo bóng lưng anh, chẹp miệng một tiếng, không hiểu sao lại nhớ đến tên Phật tử Thiền Tông kiếp trước.
Người này không giống tên Phật tử kia lắm, thậm chí có thể nói là khác một trời một vực, có điều biểu cảm trên mặt lại rất giống nhau, quanh năm suốt tháng chỉ có nét mặt ấy, một đôi mắt hoa đào sóng sánh giống hệt như hồ nước, bất kể thế nào cũng không thể dấy lên được một gợn sóng.
Lúc ở Trúc Cơ, cô và hắn cùng rơi vào một không gian bí cảnh.
Cô trúng tình độc, bị hắn ném vào trong nước lạnh ngâm người, họ ở trong không gian đó ba ngày ba đêm, cô ngâm đủ ba ngày, Phật tử ở bên cạnh cô tụng kinh đủ ba ngày.
Vừa nhớ lại sự khó chịu lúc tình độc phát tác, tên Phật tử kia lại vẫn thờ ơ, trong lòng không hề loạn trước gương mặt đẹp của cô, Ngu Thanh Nhàn lại cảm thấy hận đến ngứa răng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878675/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.