Đám du thủ du thực nhìn thấy, trên mặt không giấu nổi vẻ hả hê.
Lý Mãn Trụ chạy trối chết về nhà trong ánh mắt của bọn họ.
Về đến nhà anh ta đập vỡ một cái bát mới coi như hả giận, đến lúc mẹ anh ta về, nghe tiếng mẹ chửi rủa Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt Lý Mãn Trụ nhìn về phía nhà cô trở nên lạnh lùng, tàn bạo.
Lục Mộc Tâm đi tới bên cạnh Ngu Thanh Nhàn:
"Mẹ ơi, bà ta là người nhà trưởng thôn, chúng ta đuổi bà ta ra ngoài, trưởng thôn có đến nhà chúng ta gây sự không?"
Ngay cả Lục Thủy Tâm vẫn luôn hoạt bát cũng không nói gì.
Ngu Thanh Nhàn vứt cây chổi vào trong góc tường:
"Sợ cái gì, chúng ta vừa không có ruộng ở thôn Điền Dương, cũng không kiếm ăn dựa vào thôn, nhà chúng ta có giấy chứng nhận của quốc gia, ông ta không quản lý được chúng ta."
Mặc dù Lục Mộc Tâm gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
Hồi ở quê, quyền của trưởng thôn cũng rất lớn, ông ta muốn người trong thôn làm cái gì thì họ phải làm cái đó, người trong thôn đều sợ ông ta.
Tuy nơi này không phải là ở quê, nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu nhỉ?
Lục Mộc Tâm không xác định lắm.
Lục Thủy Tâm thì không nghĩ nhiều như vậy, cô bé là người thần kinh thô, lúc trước ông bà nội luôn nói cô bé về tính cách này, lúc này cô bé bị tư thế múa chổi của Ngu Thanh Nhàn thu hút.
"Mẹ ơi, mẹ múa chổi ngầu quá, giống hệt như Tôn Ngộ Không ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878671/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.