Giang Bảo Quốc và Từ Xương đều đang nhăm nhe chức vụ phó đoàn trưởng, chuyện này đã lan truyền đến bệnh viện, Vương Văn Quân cũng biết.
Cô ta cũng coi như quen biết chị dâu Từ, còn không biết chị ta là hạng người thế nào sao? Một người vô cùng lắm điều.
Không biết một người phụ nữ như thế, vì sao trại trưởng Từ còn giữ lại.
Lần trước lúc đám y tá ở bệnh viện tụ tập lại tán gẫu còn tiếc thay cho trại trưởng Từ.
Tuy Vương Văn Quân hiểu điều này, nhưng vẫn khó chịu:
"Vậy cũng không thể cho cô ta nhiều như thế. Anh đi tìm cô ta, nói với cô ta rằng cho một trăm nghìn là đủ rồi. Đến lúc đó cô ta dẫn theo con cái quay về quê, một trăm nghìn đủ cho cô ta tiêu cả đời.”
“Mẹ em đã nhìn trúng một căn nhà trong thành phố cho bọn mình rồi, đến lúc đó giao tiền ra là có thể vào ở luôn. Bên anh mà bị đứt xích thì em làm sao nói chuyện với mẹ được?"
Giang Bảo Quốc mím môi:
"Văn Quân, em thông cảm một chút. Mẹ anh còn đang nằm liệt ở quê, lẽ nào em muốn anh giở mặt với Lục Thanh Nhàn, để cô ta đưa mẹ anh tới đây cho chúng ta sao?"
Vương Văn Quân không nói gì, cô ta mới hai mươi hai, không muốn ngày nào mở mắt ra cũng phải đối diện với một bà già không thể tự lo liệu cho bản thân.
Giang Bảo Quốc ôm cô ta vào lòng:
"Được rồi, được rồi, đừng buồn. Anh nghe nói cửa hàng bách hóa trong thành phố vừa có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/3878645/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.