Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà đứa nhỏ này cũng thân thiết với cô, cô cũng không phải người lạnh lùng, bèn vỗ vỗ vào chiếc ghế đằng sau: “Đi lên đi! Nhưng mà một lát nữa chị đi ra ngoài làm gì thì không được phép nói cho người khác biết, kể cả là anh trai và chị gái của em cũng không được nói, biết chưa?”
Lương Tiểu Muội nín khóc, mỉm cười: “Em biết rồi chị dâu. Nhưng mà chuyện của anh trai và chị gái em, em sẽ nói bí mật nói cho chị, em rất thân với chị nha.”
“Em, con bé lanh lợi này.” Tô Duy Duy nghe vậy liền nở nụ cười, xoa xoa đầu cô bé.
Lương Tiểu Muội lè lưỡi, nếu bán đứng anh trai và chị gái có thể khiến chị dâu thích cô bé thì cô bé tình nguyện làm.
Lúc Tô Duy Duy đạp được vài ki lô mét tới hội chùa của thị trấn thì hội chùa cũng vừa lúc mới bắt đầu. Lúc này, hội chùa vẫn còn rất quan trọng, địa điểm tổ chức đều nằm ở trong trung tâm của thị trấn. Sáng sớm, các quầy bán hàng rong đã phải dọn dẹp hàng hóa, các quầy nối đuôi nhau kín mít, nhìn không thấy đầu. Không ít người ở trong trung tâm thị trấn đi làm qua đây đều ghé xem hết một vòng, chờ đến giữa trưa lại thưa thớt người đi dạo.
Tô Duy Duy không có quầy hàng, chỉ có thể dùng vôi vẽ trên đất một góc, làm như xác định vị trí của mình khiến mọi người trong các quầy bán hàng rong đều tò mò nhìn chằm chằm vào cô. Người bán hàng ở hội chùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-vo-truoc-bo-tron-cua-dai-lao/4283011/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.