Không chỉ có chiếc nón biến mất mà con mèo đáng lẽ phải ngủ yên ở đầu giường cũng không thấy đâu nữa.
Quách Triều Minh: “Trung Đoàn Trưởng, ông có thấy mèo nhỏ không? Hay là nó chạy ra ngoài rồi nhỉ?”
Cái con đó thông minh tới mức sắp thành tinh luôn rồi, chỉ trừ việc không biết nói tiếng người thôi.
“Cửa phòng khóa mà chạy đi đâu?” Tống Bắc lắc đầu, tên đội phó này ngốc tới mức sắp nổi bong bóng luôn rồi, đúng là không chịu nổi mà, cho vào thùng rác là vừa.
Căn phòng to như thế, Bạch Hạ Hạ thì như một cục bông trắng tinh, Quách Triều Minh chống một tay rồi nhìn dưới gầm giường, không có con mèo nào cả… Anh ta bò dậy thì thấy chiếc chăn đơn màu trắng hơi nhô lên một cục.
Một nhúm lông trắng xù xù lộ ra ngoài góc chăn, vừa nhìn còn tưởng là nếp uốn xoắn lại của cái chăn.
Trên thực tế là một con mèo Ba Tư biết cách hưởng thụ đang ngủ ngon lành, cuộn tròn một cục, lại còn biết đắp chăn cho bản thân… Quách Triều Minh bó tay: Hèn chi hôm qua anh ta cứ cảm thấy có thứ gì đó áp sát bên chân, cẳng chân còn thấy mát lạnh nữa… Con mèo này thành tinh thật rồi, đã ngủ trên giường mà còn giành chăn của anh ta!
Quan trọng nhất là… Anh ta thế mà không giành lại nó: “Mèo nhỏ, dậy đi.”
“Mày là một con mèo, đắp chăn ngủ làm gì? Nóng tới mức sắp nổi mẩn luôn rồi kìa!” Quách Triều Minh xốc chăn lên, mèo nhỏ cuộn chân ôm chặt góc chăn rồi bị xốc ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-meo-toi-muon-lam-cong-cho-to-quoc/4471309/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.