“Ầm ầm ầm!”
Người phụ trách canh giữ lão Liêu mở cửa, sau đó 4 nam 1 nữ đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc, tướng mạo bình thường, đứng giữa đám đông rất khó nhận ra, chỉ có mũi ưng của ông ấy làm người ta ấn tượng sâu đậm.
Ông ấy khoảng 40 tuổi, tuy chỉ mặc thường phục nhưng vẫn rất khí thế, ánh mắt nghiêm nghị chính khí.
Lý Ái Quốc nghe nói phạm nhân đã tỉnh, chưa kịp ăn tối, mang theo túi công văn, vội vàng dẫn cấp dưới chạy đến.
Mắt ông ấy đỏ ngầu, quầng mắt thâm đen, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, nhìn 3 người lão Liêu. Rồi thở phào nhẹ nhõm.
Bỏ túi công văn xuống, Lý Ái Quốc kéo ghế ra ngồi bên giường bệnh của lão Liêu: “Tiểu Vương, nói thông tin người này.”
Người trẻ tuổi phía sau lật bản ghi chép ra: “Liêu Thành, nam, 37 tuổi, thị xã Tam Hà, tỉnh Đông Lăng…”
“Bạch Giang Hà…”
“Vương Bằng…”
Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng nói từ tốn, trầm ổn vang lên, cậu ta đang đọc bản ghi chép thông tin của ba người lão Liêu và những tội đã phạm phải trong quá khứ.
“Chắc biết tôi là ai đúng không?” Lý Ái Quốc với tổ chức buôn lậu này đã giằng co rất nhiều lần.
Ông ấy làm việc đến nỗi rụng gần hết tóc, đám người này làm việc rất kín đáo, già trẻ có đủ cả, có con đường thủ tiêu chứng cứ chuyên nghiệp.
Không chỉ như thế, còn thường xuyên thay đổi số điện thoại liên lạc, mấy lần ông ấy tra được thông tin, nhưng khi đến nơi bọn chúng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-meo-toi-muon-lam-cong-cho-to-quoc/4471306/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.