“?”
Ai đi thăm bệnh mà lại còn đem theo một con mèo tới. Tần Tiêu nhìn qua một cái đã nhận ra Bạch Hạ Hạ, đôi mắt hai màu xanh khác nhau, đôi mắt này khiến cho anh có ấn tượng sâu sắc với nó.
Anh cho con mèo nhỏ này ăn hai lần, sau đó thì không thấy nó đâu nữa. Tần Tiêu cũng không mấy để ý, chỉ nghĩ là con mèo đói không có chỗ để đi, nếu không cho nó chút đồ ăn có thể nó sẽ chết đói.
Vậy nên anh mới liên tục trong mấy ngày đều mang thức ăn cho nó.
Sau đó không thấy mèo nhỏ nữa, Tần Tiêu cũng không để trong lòng, không ngờ lại gặp được nó ở phòng bệnh.
“Trung Đoàn Trưởng.” Tần Tiêu nhìn Tống Bắc, trong mắt hiện rõ sự tò mò.
“Nó cứu được cậu mà, tất nhiên là sẽ muốn tới thăm.” Quách Triều Minh nháy mắt với Tần Tiêu, loay hoay lấy mấy hộp cơm từ trong túi nilon ra.
Tần Tiêu nhìn Tống Bắc rồi lại nhìn Quách Triều Minh.
Lời nói này của Quách Triều Minh có ý gì đó.
Ánh mắt anh nhìn hai người này, rồi lại dời đến con mèo Ba Tư đang ngồi chồm hổm trên người.
Con mèo này bây giờ trông chật vật hơn so với những lần trước anh gặp, cả người dính đầy bùn đất, đen đen xám xám không sót chỗ nào.
Thứ mà có thể làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc nhất là đôi mắt hai màu kia, hiện rõ vẻ linh hoạt. Đối mặt với nó lâu cảm giác như cái mặt mèo nó đang cười.
“Ừ…” Tần Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Hạ Hạ: “Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-xuyen-thanh-meo-toi-muon-lam-cong-cho-to-quoc/4471299/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.