Tô Nhuyễn khẽ chạm vào cánh tay Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm lập tức hỏi Lâm Mỹ Hương: “Là khu tập thể Ôn Hinh gần với khu tập thể công nhân viên chức Đông Cương?”
Lâm Mỹ Hương gật đầu: “Đúng vậy, chính là chỗ đó, khi vừa hoàn thành bác đã tới xem, rất nhiều người tranh nhau mua, chưa tới một tháng đã bán hết.”
Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Dì Lâm, cháu cảm thấy vẫn không nên để nhà mình tiêu pha.” Lúc này cô tỏ vẻ vô cùng thông tình đạt lý: “Dì đã cho chúng cháu hai vạn rồi, sao chúng cháu còn không biết xấu hổ lấy phòng ở.”
“Dù sao sau này Minh Sâm cũng phải về bộ đội, tám chín phần mười cháu cũng phải đi theo tùy quân, phòng ở để đó không ai dùng, dễ hư hỏng.”
“Hơn nữa khu tập thể Ôn Hinh cũng cách trường học và bệnh viện đều rất xa, chúng cháu thuê tạm một căn phòng làm phòng cưới là được.”
Lâm Mỹ Hương nói: “Như vậy sao được? Vẫn phải có phòng của mình trong lòng mới an ổn.”
“Còn về vấn đề rách nát, hai đứa không cần lo lắng, nhà bác ở gần, có thể thường xuyên qua quét tước, dọn dẹp giúp.”
Sau đó biến thành phòng nhà bà ta có phải không? Tô Nhuyễn cười mỉa mai, đời trước cô từng thấy rất nhiều người vô lại chiếm phòng không trả lại rồi, đặc biệt là họ hàng thân thích.
Lộc Minh Sâm nói thẳng: “Cũng được, vậy khi nào chúng ta làm thủ tục sang tên?”
Lâm Mỹ Hương bị hỏi nghẹn họng: “Sang… Sang tên?”
Lộc Minh Sâm nói: “Căn phòng kia là phòng cưới chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-tro-thanh-vuong-ban-cua-thieu-ta/4241567/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.