Tô Thanh Thanh vẫn luôn đứng trong góc khuất, đột nhiên nhìn qua: “Chị, tới cũng đã tới rồi, tự cao tự đại như vậy có ý nghĩa sao?”
“Đừng biến khéo thành vụng, cuối cùng không gả được tới nhà họ Lộc, vậy thì khó coi lắm.”
Trên mặt Tô Thanh Thanh trát một tầng phấn rất dày, khả năng là vì che đậy thứ gì đó.
Rõ ràng bản thân đang vô cùng chật vật, vậy mà lúc này còn tỏ vẻ cao cao tại thượng trào phúng Tô Nhuyễn, giống như Tô Nhuyễn còn hèn mọn đáng chê cười hơn cả cô ta.
Tô Nhuyễn trợn trắng mắt: “Yên tâm, tôi không gả được tới nhà họ Lộc, vẫn tốt hơn cô không gả được tới nhà họ Hoắc.”
“Cô vẫn nên nghĩ tới chuyện làm cách nào để gả được tới nhà họ Hoắc đi, bớt nhọc lọc chuyện của tôi!”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh cứng đờ, không biết nghĩ tới điều gì đó, lại mỉa mai một tiếng: “Vậy để tôi xem xem, lát nữa chị đừng bao giờ cầu xin người ta đấy.”
Đỗ Hiểu Hồng âm dương quái khí nói: “Cầu xin? Tô Nhuyễn làm gì biết cầu xin người khác.”
Vân Chi
“Không gả được tới nhà họ Lộc, chẳng phải vẫn có thể gả cho Võ Thắng Lợi sao? Nhà họ Võ đã chuẩn bị sẵn cả rồi.”
Bà ta gạt bay tay Tô Văn Sơn đang giữ c.h.ặ.t t.a.y mình, trừng mắt lườm ông ta một cái. Tô Nhuyễn đã tự chạy tới đây rồi, bà ta còn cố kỵ gì nữa? Nếu không phải vì muốn gả vào nhà họ Lộc, cô ta sẽ cố ý hỏi thăm chạy tới đây sao?
Không nhân cơ hội này chèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-tro-thanh-vuong-ban-cua-thieu-ta/4241539/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.