Khi phong bì tiền dày cộp kia nhét vào trong lòng mình, Tô Nhuyễn cũng phải than một tiếng, lúc bị bức ép tới đường cùng đúng là hào phóng thật.
Ông ta cho rằng tiền này chỉ lượn qua tay Tô Nhuyễn một vòng thôi sao? Lần này ông ta sai rồi, bởi vì Tô Nhuyễn bây giờ đã hóa thân thành Tì Hưu chỉ vào không ra, đưa tới trước mặt cô rồi còn muốn lấy về? Nằm mơ.
Thấy Tô Nhuyễn nhét tiền vào cặp sách, Tô Văn Sơn ngập ngừng muốn nói lại thôi một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nhuyễn Nhuyễn, thật ra mẹ con là giáo viên đang dạy tại trường trung học Đông Lâm.”
Ông ta thở dài một hơi, dáng vẻ sắp nói ra sự thật: “Trước kia chưa lần nào cha nghiêm túc nói với con về chuyện mẹ ruột của con.”
“Thật ra, cha với mẹ con ly hôn không phải lỗi của bà ấy, khi đó là do cha không có tiền đồ, tuy rằng học đại học ra trường, nhưng vì đắc tội với người khác, bạn học ra trường đều trở thành cán bộ, trở thành lãnh đạo, chỉ có cha là về quê làm giáo viên tiểu học trên thị trấn.”
“Cuối cùng vẫn không thể cho mẹ con cuộc sống tốt như bà ấy từng mơ, con biết đó, trước đây mẹ con là người thành phố, chưa từng chịu khổ như vậy.”
Tô Văn Sơn vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Tô nhuyễn, thấy cô rũ mắt, khuôn mặt căng thẳng, ngón tay bực bội xoay phật châu trên cổ tay mình, trong lòng thả lỏng một hơi.
Ngoài miệng ông ta lại nói tiếp: “Thật ra khi con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-tro-thanh-vuong-ban-cua-thieu-ta/4241500/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.