Lộc Minh Sâm nghe Tô Nhuyễn trả lời xong, đột nhiên cười rộ lên, kiểu cười không nhịn nổi, ngay cả bả vai cũng đang run rẩy.
Tô Nhuyễn hoảng sợ, đang định nói gì đó, thì một tiếng kinh hô từ bên cạnh truyền đến: “Lão đại!”Giọng điệu kinh ngạc giống như trông thấy người ngoài hành tinh xâm lấn trái đất.
Tô Nhuyễn quay đầu, lập tức trông thấy một người thanh niên đang đẩy xe lăn ở cách đó không xa, hai mắt trợn vô cùng lớn: “Anh, hai người…”Tô Nhuyễn không biết anh ta kinh ngạc cái gì, đang định thuận thế buông người thanh niên kia ra, đột nhiên khóe mắt lại nhìn thấy ba người đang đi về phía phòng bệnh bên này, một người phụ nữ mang vẻ mặt hưng phấn trong số đó chính là cô út nhà họ Ngôn…Cô không muốn chọc phải phiền toái, dứt khoát đỡ người thanh niên kia đi về phía xe lăn.
Khi ba người kia đi lướt qua Tô Nhuyễn, cậu út còn nhìn cô một cái.
“Nhìn cái gì thế?”“Không có gì, cô gái kia nhìn rất giống chị ba……”“Thật à? Ở đâu ở đâu? Không phải là con gái ruột của chị ấy tới tìm chứ?”“Sao có thể, mau vào thăm người đi, đừng lề mề nữa.
”Mãi cho đến khi bọn họ vào hết trong phòng bệnh, Tô Nhuyễn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lộc Minh Sâm cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào mặt mình, không khỏi nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cô đỡ anh ngồi xuống xe lăn, bởi vì thất thần nên không chú ý tới khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, mái tóc dài óng ả của cô rũ xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-tro-thanh-vuong-ban-cua-thieu-ta/4241470/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.