Nghe một chút giọng điệu này, cũng biết người ta căn bản không muốn cô viết nên Tạ Uyển Doanh cũng thuận theo mà lắc đầu.
"Xem đi, cậu ấy không thích." Hồ Hạo cười khúc khích, không cảm thấy rằng cậu ta sẽ chịu tổn thất gì nếu cô không viết.
Con gái tài xế xe tải dù có thi đậu nhưng gia đình không thể giúp đỡ thì xin việc vẫn là một chuyện khó. Con cái nhà không có điều kiện hoặc là sở hữu thành tích đứng đầu, nổi danh trong cả nước mới có thể làm cho người khác kính trọng mình.
Tạ Uyển Doanh chỉ có thành tích nửa vời, không thuộc top đầu, và gia cảnh cũng chỉ có vậy cho nên không ai thèm để ý.
Ngẫm lại kiếp trước, cô cũng trao đổi sổ lưu bút của mình với bạn học, nhưng không có người nào chủ động muốn cô viết như họ cầu Trương Vĩ. Sau khi trọng sinh, Tạ Uyển Doanh đã tự cất sổ lưu bút của mình đi, nếu không có ai muốn cô viết, cô cũng sẽ không tự mình cầu xin ai đó viết cho mình.
“Tương lai cậu định làm việc ở ngân hàng nào ở Anh?” Hồ Hạo hỏi Trương Vĩ với vẻ hào hứng: “London là trung tâm tài chính toàn cầu”.
“Cậu cũng biết rõ đấy nhỉ!” Trương Vĩ xoay người cầm bút bi trong tay: “Tớ không biết, tớ sẽ chờ mẹ thu xếp cho tớ.”.
Nghe được Trương Vĩ nói như vậy, Tạ Uyển Doanh nhớ đến người bạn ngồi cùng bàn kiếp trước của mình, Trương Vĩ. Chưa học xong chương trình tài chính và kinh tế ở Trung Quốc đã vội đi du học Anh học tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-tro-thanh-thien-tai-ngoai-khoa/268821/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.