*Kết tinh trí tuệ của các cảnh sát lâu năm.*
Khi Dịch Gia Di bước vào cục cảnh sát với đôi mắt đỏ hoe, phát hiện ra một người trong suốt trước đây hoàn toàn không có ai nhìn thấy như mình đột nhiên biến thành thiên nga nhỏ múa một mình trên sân khấu, đi đến đâu cũng có ánh mắt người nhìn theo.
Còn có người ở sau lưng cô lén thì thầm, rõ ràng ngay cả tên đầy đủ của cô còn không nhớ được cũng muốn tham gia thảo luận: “Cô gái làm văn chức đó đúng là may mắn thật.” “Bịp cả thôi, cục cảnh sát cũng phải có tin mới chứ.” “Mới nhậm chức chưa đến hai tháng đã lộ mặt trước lãnh đạo rồi.” “Sao nào? Ghen tỵ đấy à?” “Tôi chỉ ngưỡng mộ thôi, được chưa…”
Dịch Gia Di coi như không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Sau khi thay xong quần áo bước vào phòng làm việc, chị Nhân đang đứng sau bàn làm việc chỉnh sửa đống văn kiện chất thành núi, nếu không phải có một bàn tay thi thoảng mò vài cái trên chồng hồ sơ thì Dịch Gia Di gần như không nhìn thấy người bị đống văn kiện bao vây.
Cô chào hỏi, chị Nhân thò đầu ra từ sau đống văn kiện hỏi: “Gia Di, trong cốc có Cappuccino lạnh thêm “chi liến” đấy.”
“Vâng, chị Nhân.” “Chi liến” chính là kem sữa nhân tạo, đây là cách gọi dịch âm thôi, lần đầu tiên Dịch Gia Di nghe được cũng ngây người nửa ngày không biết là cái gì, nhưng bây giờ đã quen với cách gọi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-than-tham-huong-giang/2498172/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.