Làm cảnh sát một năm có hơn một trăm ngày nghỉ phép có lương, phúc lợi tốt như vậy người khác đều có thể dùng nhưng chỉ có anh là không được nghỉ, cũng quá vô nhân đạo rồi.
“Tôi làm cảnh sát gần mười năm cũng chưa bao giờ từng gặp loại án nào như án giết người trên phố Pitt, có thể phá được trong vòng hai mươi tư tiếng.” Khưu Tố San nhanh chóng đọc xong báo cáo, ngẩng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc đã thất thần, chị ta dựa thẳng người trên lưng ghế, đôi mắt nhìn anh một cách kiên định, lại nhấn mạnh: “Chưa bao giờ từng gặp, đây là lần đầu tiên.”
Phương Trấn Nhạc dù bận nhưng vẫn ung dung như cũ, đợi kết luận của cô ta.
“Năm nay tôi giúp cậu xin thăng chức nội bộ cho nên năm nay cậu ngoan ngoãn một chút đi.” Chị ta cầm bút máy gõ lên bàn: “Kêu chú Cửu đốt ngay mấy tờ lệnh bắt giữ giả đó đi.”
“Biết rồi, madam.” Phương Trấn Nhạc nở nụ cười, dường như cũng không để ý đến việc bị chị ta phát hiện ra mấy thủ đoạn nhỏ này cho lắm.
Khưu Tố San trừng mắt nhìn anh, lại dùng bút máy gõ lên bàn với vẻ bất đắc dĩ: “Thêm một thám tử nữ cho cậu nhé? Bằng không văn phòng tổ trọng án B đã sắp bị các cậu biến thành chuồng heo rồi, sáng nay tôi qua kiểm tra công việc, vậy mà Lưu Gia Minh còn nằm trên bàn chợp mắt, tất vắt bên trên, không còn ra thể thống gì cả. Có một nữ thám tử vào, các cậu hành động cũng sẽ khiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-than-tham-huong-giang/2498130/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.