Cái này phải tận mấy trăm đồng! Có lẽ còn hơn như vậy nữa.
"Em lấy đâu ra vậy?" Lý Chí Kiệt kinh ngạc hỏi, hiện tại đầu óc cậu ta rất hỗn loạn.
"Em bán trang sức của mẹ em.
" Lâm Khâm thản nhiên nói.
"Bán! Em! Sao em có thể làm như vậy! Em bị trúng tà rồi!" Cậu ta nắm lấy bả vai của đối phương, lắc mạnh mấy cái.
Lâm Khâm nhất thời lơ là không né tránh kịp, cô bị lắc có hơi choáng váng, sau khi đứng vững thì nói chắc nịch: "Dù thế nào em cũng phải tới thành phố Nam, anh có thể tự về, chúng ta chia tay ở đây.
"Lý Chí Kiệt rất muốn giật lấy tiền của đối phương, sau đó cưỡng chế đem người trở về.
Thế nhưng cuộn tiền đó đặt ở trong lưng quần của Lục Tĩnh Nhiên, đối phương có thể thò tay vào lấy, nhưng cậu ta không thể đưa tay vào trong quần một cô gái được.
Lý Chí Kiệt chỉ có thể thử thuyết phục, cười nới lỏng bả vai: "Lục Tĩnh Nhiên, em đừng quậy nữa, cất tiền đi, chúng ta lập tức trở về.
"Hai người nhìn nhau mấy giây, nụ cười trên gương mặt Lý Chí Kiệt lại lập tức biến mất.
Cậu ta muốn mắng chửi người, con bé này điên thật rồi, kiểu này không cứu nổi nữa!.
Bốn tiếng sau, hai người xếp hàng ở sảnh bán vé.
Lâm Khâm xếp hàng gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng mua được hai vé đi đến thành phố Nam.
Lý Chí Kiệt không thuyết phục được đối phương, cũng không yên tâm để Lục Tĩnh Nhiên đi một mình.
Hơn nữa nếu cậu ta thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-tai-van-hanh-thong/4602831/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.