Lúc xuống xe trên người cô đã chẳng còn xu dính túi, cô chọn một tiệm vàng ven đường đi vào.
Lâm Khâm đứng trước quầy, cô cẩn thận mở khăn tay ra, rồi đặt mấy món trang sức lên quầy, cô rụt rè hỏi: "Ông chủ, ông có thu mua vàng cũ không?"Ông chủ mang mắt kính ngẩng đầu lên nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, ông ấy có hơi bất ngờ, cúi nhìn số vàng rồi hỏi: "Mấy thứ này cô lấy từ đâu? Cô mang đi bán vậy người lớn trong nhà có biết không?""Họ biết thưa chú, bố mẹ tôi nghỉ việc rồi nên cần bán vàng để lấy tiền đóng học phí học kỳ sau của tôi.
" Lâm Khâm nói.
"Ồ, cô là học sinh à? Cô học trường nào?""Trường trung học Số Một trong thị trấn.
""Vậy hẳn là thành tích của cô cũng không tệ.
"Mấy đứa trẻ đến bán đồ thế này ông chủ thường hỏi rất kỹ, sợ bọn họ trộm đồ trong nhà mang tới, chẳng qua cô gái nhỏ trước mắt trông rất lịch sự văn nhã, không giống người sẽ làm ra chuyện như thế.
Ông chủ không làm khó cô nữa, cả hai vợ chồng cùng nghỉ việc một lúc thì gian nan lắm, người anh họ của ông ấy sau khi nghỉ việc, phải đẩy xe ba bánh đi bán đồ ăn sáng, haiz, mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng.
Chắc là người lớn trong nhà sợ mất mặt, nên lúc này mới kêu đứa nhỏ đi bán thay.
Ông chủ cầm số vàng đặt lên chiếc cân bên cạnh.
Một gram càng cũ có giá thấp hơn vàng mới tầm mười đồng, vậy tổng cộng là…, ông ấy đếm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-tai-van-hanh-thong/4602822/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.