Sau khi viết xong, Lý Chí Kiệt cầm lấy tấm giấy chét hồ dán lên rồi dán ở nơi dễ thấy nhất trong cửa hàng.
Haiz, đúng là người học giỏi có khác, công nhận chữ của con bé này cũng đẹp thật.
Lưu Tú Bình nhìn hai người họ bận rộn, không thể xen vào một lời.
Sau khi Lâm Khâm viết xong, cô ném than đi rồi rửa tay và đi ra.
Lục Tĩnh Nhiên ngồi xuống nói: “Dì à, quán của mình làm ăn buôn bán nhỏ, kiếm được ít tiền mà hàng tháng còn phải chi tiền củi lửa linh tinh, nếu có nhiều người thiếu nợ thì sẽ không có tiền vốn để quay vòng.
Lâu dài cũng sẽ không ổn.
”Làm sao Lưu Tú Bình không hiểu những thứ này cho được, từ lúc mở quán đến nay nhà bà còn chưa thu được vốn lại.
Cuối cùng vất vả ngược xuôi mà chỉ lời được một quyển vở ghi nợ.
Trên thực tế, bà đã không ít lần nhắc khéo, nhưng lần nào đám người kia cũng nói tiếp tục ghi nợ rồi để lần sau sẽ thanh toán nốt một thể.
Trốn hết lần này đến lần khác.
“Đám người ăn thiếu kia toàn là lưu manh vô lại, kiểu gì cũng không chiếm lý, bây giờ dì sợ mất mặt không đi, sau này còn phải đi hối người ta trả nợ, người khác sẽ càng cảm thấy phiền.
Nợ có một chút mà cũng tới tận cửa để đòi? Đã nói một thời gian nữa sẽ trả rồi mà còn tới làm gì? Tết nhất lễ lạc mà chạy tới đòi nợ đúng là đen đủi!”Lâm Khâm bắt chước giọng điệu của mấy người thiếu nợ kia.
Lý Chí Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-tai-van-hanh-thong/4602818/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.