Sáng ngày hôm sau, cô lại đến gầm cầu, bà A Hương thấy cô trở về cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Bà còn tưởng cháu sẽ bị giam hai ngày chứ, còn đang cảm thấy tiếc cho cháu đây, không ngờ hành động của mấy a sir này cũng nhanh như vậy.”
Tô Niệm Tinh ngáp một cái: “Phải ạ.”
Bà A Hương chần chừ một lúc rồi hỏi: “Thế bọn họ có nói khi nào sẽ đưa cháu tới cục di dân không?”
Tô Niệm Tinh xua tay: “Bọn họ nói phải đợi điều tra xong vụ án hoặc là kết án đã.”
Bà A Hương vui vẻ, cười tươi như hoa nở: “Thế ngược lại cũng tốt, có bọn họ mở miệng, sau này cháu gặp phải cảnh sát mặc quân trang cũng không sợ nữa.”
Tô Niệm Tinh không hiểu ý này cho lắm, cô bị cảnh sát phát hiện rồi còn có thể là chuyện tốt sao? Bà A Hương vừa cười vừa giải thích: “Vụ án này rõ ràng là do cái đám giang hồ kia làm, phỏng chừng tổ trọng án phải điều tra đến một năm mới có thể tìm được hung thủ, đến khi ấy cháu đã gom đủ tiền, trở về ngồi tù tám tháng là có thể lấy lại tự do?”
Tô Niệm Tinh sững sờ, vậy mà mất tận một năm sao? Vậy tại sao Trương Chính Bác kia lại nói chỉ nửa năm đã có thể điều tra xong? Anh ta cần gì phải lừa cô chứ?
Bà A Hương nháy mắt với cô: “Sau khi hoạt động kinh trập qua đi, bà cảm thấy cháu có thể bày sạp xem quẻ bói bà.” Bà ta phẩy tờ báo đã mua được vào sáng nay, vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-ta-o-huong-giang-xem-que/3894473/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.