Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Lý Quốc Phú nói: “Bây giờ anh vẫn còn có thể cử động được, chứ không bị liệt hoàn toàn ở trên giường, chịu khổ một chút có được ba mươi nghìn đồng cũng đáng làm, chứ ngay như anh chuyển gạch ở ngoài công trường, ngày nào cũng làm thì phải mất mười năm mới kiếm ra được số tiền đó, đúng không?" Dương Hương Chi thở dài cảm thán với Lý Tú Cầm: “Em xem, anh em là như vậy đấy, người khác lo lắng cho anh ấy, nhưng anh ấy thì hay rồi, không lo lắng gì cả." Lý Tú Cầm vỗ vào mu bàn tay của chị dâu an ủi: “Chị dâu, anh em tìm niềm vui trong nỗi khổ, giờ không nghĩ như vậy thì cũng có thể làm được gì." Lý Quốc Phú gật đầu: “Chị dâu em suốt ngày suy nghĩ nhiều, anh an ủi cô ấy nhiều cũng không sao. Bác sỹ nói, nếu anh kiên trì rèn luyện, không chừng lúc nào đó tình hình sẽ chuyển biến tốt, ngày ngày rơi nước mắt cũng vô dụng, cuộc sống vẫn tiếp diễn mà, đúng không?" Ông ấy lại nói với Hạ Chí Dân, muốn xây sửa lại nhà lần nữa: “Quảng Hải cũng nên cưới vợ rồi, nhân lúc có tiền trong tay, cứ xây lại nhà trước đã, anh cũng giữ lại tiền của vợ chồng các em, chờ lát nữa chị dâu sẽ đưa cho các em. Lần này cám ơn các em rất nhiều, đều vì anh mà để các em phải chịu tội theo." Lúc biết em gái uống thuốc trừ sâu tự tử, ông ấy còn khó chịu hơn cả chính mình bị thương, đây mới gọi là người nhân, quan hệ huyết thống, cùng đồng cam cộng khổ. Trong phòng bếp, bốn chị em gái và chị họ Lý Nguyệt Phân đang cùng chuẩn bị bữa trưa, Lý Nguyệt Phân đã hai mươi chín tuổi, lớn hơn Hạ Hòa bảy tuổi, ngoại hình giống mợ cả, vóc người không cao lắm, nhìn khá là đại trà. Cô ấy gả cho người trong thị trấn, làm nhân viên thống kê ở văn phòng quản lý lương thực, chồng là bác sĩ thú y, hôm nay chồng cô ấy vốn định về nhà ba mẹ vợ với cô ấy, nhưng tạm thời có việc, phải chờ xong việc mới tới được. Hai vợ chồng kết hôn tám năm, sinh được một cậu con trai, cuộc sống trôi qua cũng không tồi, lần này Lý Quốc Phú xảy ra chuyện, cô ấy cũng đi lên thành phố chăm ba hai ngày, nhưng trong nhà còn có mẹ chồng bị bệnh, không thể ở lại quá lâu, chờ tình hình của Lý Quốc Phú thoáng ổn định, cô ấy cũng phải trở về. "Tiểu Lâm đã là thiếu nữ rồi, thi đỗ đại học ở thủ đô thật là giỏi."
Bản thân cô ấy không thi đỗ đại học, vẫn luôn hâm mộ mấy em họ học giỏi, có thể nói thanh niên nông thôn nào cũng có ước mơ vào đại học, nhưng chỉ một số ít là thi đỗ mà thôi. Lý Nguyệt Phân nấu cơm rất ngon, làm gà quay, kho cá, còn cả mấy món xào với thịt, món chính có cơm và màn thầu, thích ăn gì thì ăn. Trong kỳ nghỉ hè, con trai Chu Phi của Lý Nguyệt Phân cũng tới nhà bà ngoại, đến trước khi ăn cơm Hạ Thanh mới nhìn thấy cậu bé, cũng không biết la vừa nãy chạy đến nhà ai chơi, chồng Chu Thành Tuấn của Lý Nguyệt Phân cũng đến, anh ấy đeo kính, nhìn có vẻ hiền lành. Lúc ăn cơm, đề tài đều xoay quanh ba người Lý Quảng Hải, Hạ Hòa và Hạ Lâm. Mọi người nói đến chuyện tìm đối tượng cho Lý Quảng Hải, Hạ Hòa cũng không còn nhỏ nữa, nói gì mà con gái phải sớm chọn đi, nếu không đối tượng tốt sẽ bị người khác chọn hết. "Mọi người cứ quan tâm đến anh họ là được, con còn chưa vội lập gia đình." "Sao lại chưa vội, hồi bằng tuổi con, chị họ con đã có tiểu Phi rồi." "Tiểu Hòa không giống con, em ấy là sinh viên, tốt nghiệp xong cũng phải hai mươi ba tuổi." "Vậy càng phải tranh thủ, hai mươi ba tuổi hẹn hò, hai mươi bốn tuổi kết hôn, hai mươi lăm tuổi sinh con, thế này cũng coi là muộn rồi." Hạ Thanh vô cùng cảm thông cho chị cả, đồng thời cũng âm thầm quyết định sau này sẽ ít tham gia vào mấy buổi tụ họp như thế này, còn chưa tốt nghiệp đã bị thúc giục tìm đối tượng, có đối tượng thì thúc giục kết hôn, kết hôn rồi lại thúc giục sinh con, nói chung cũng chỉ xoay quanh mấy chủ đề này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]