Lâm Bạch Thanh rùng mình cười: “Anh ta còn viết thư cho dì sao?”Thời gian này gọi điện thoại thì không tiện nên mọi người thường đều sẽ viết thư liên lạc với nhau.
Cố Vệ Quốc kinh doanh không tốt nhưng đầu cơ trục lợi thì rất tài tình, mấy năm này vì phải cắt giảm quân số nên cấp bậc dưới tiểu đoàn sẽ không được phân chia công việc, chỉ có thể tự mưu sinh mà thôi.
Hơn nữa cha anh ta mất sớm, mẹ cũng chung sống với người đàn ông khác bên ngoài không trở về.
Anh ta còn thèm thuồng Linh Đan Đường hơn cả Cố Ngao Văn.
Cho nên anh ta không chỉ xúi giục mẹ mình là Kiều Mạch Tuệ đi nói lung tung mà còn giương móng vuốt đến tận nơi bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu thấy cô đang cười còn cho rằng cô rất hài lòng với Cố Vệ Quốc nên lập tức cười theo: “Được đấy, cho dù bọn nhóc đến ít đi nữa thì chỉ cần vừa ý một người là được, đến lúc đó cứ chọn Cố Vệ Quốc, để cho bọn muốn bán dược đường chia tiền kia đều phải nằm mơ hết, khiến họ buồn chán đến chết.
” “Cháu sẽ cân nhắc.
” Lâm Bạch Thanh đáp lại, sau đó đeo chiếc ba lô màu xanh lá của mình lên.
“Không phải cháu mới về sao, sao mới uống được vài ngụm nước lại đi rồi?” Bác sĩ Lưu hỏi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Cháu còn chút chuyện, hôm nay không về đây nữa, cháu làm xong sẽ về nhà sớm.
”“Đúng rồi, giỗ trăm ngày sắp tới cháu hãy mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-nu-bac-si-trung-y-xinh-dep/2856917/chuong-27.html