Lâm Bạch Thanh nói: "Bác sĩ khám bệnh cho thầy chắc cũng là bác sĩ Nội Mông, cũng không chuyên nghiệp.
Đầu tiên, gai xương không phải là gai gì, nó chỉ là một loại cặn tích tụ lâu ngày trong xương, bản thân sẽ không cảm thấy đau đớn chỉ đến lúc bị đè lên dây thần kinh hoặc ảnh hưởng tới các vùng khác thì mới thấy đau đơn, mà hơn nữa cái đau này của thầy không liên quan gì đến gai xương cả.
""Gai xương không phải là gai, cháu nghe ai nói thế?" Thím ba Thái khoanh tay, giọng nói khinh miệt.
Lâm Bạch Thanh cũng không để ý đến cô ta: "Thím không biết chữ à, những người biết chữ chỉ cần đọc sách là biết cháu nói đúng.
"Ông Ba ra hiệu hai người dừng lại, nói: "Bạch Thanh, ông tin cháu, chẩn đoán thế nào cũng được.
"Hai người phụ nữ đứng xung quanh nhìn, không thấy Lâm Bạch Thanh lấy kim châm ra, cũng chỉ ấn tay, lấy tinh dầu bách thảo ra làm ẩm tay, sau đó từ dưới lên xoa bóp một đường, ông Ba rất đau, mồ hôi đổ đầm đìa, mặt cắt không còn giọt máu.
Ông bắt đầu cắn răng chịu đựng, sau đó không nhịn được mà kêu lên thành tiếng, tiếng kêu tê tâm phế liệt, nhưng kêu lên cũng không biết là vì đau hay vì sốc, nhắm mắt lại, thở không ra hơi.
Qua hơn hai mươi phút, hai người thấy sắc mặt ông Ba trắng như tờ giấy, hơi thở mong manh, gần như là sắp chết, thiếu chút nữa dọa cho Cố Quyên khóc, hối hận không nên để Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-nu-bac-si-trung-y-xinh-dep/2856891/chuong-39.html