"Thầy Nhϊếp, vất vả rồi ạ."
Là vất vả, Nhϊếp Gia Mẫn sau khi được Quốc Hiệp mời về không thể thong thả chỉ khám bệnh cho bệnh nhân như ở nước ngoài.
Viện trưởng Ngô của Quốc Hiệp giao cho giáo sư được mời về từ nước ngoài nhiệm vụ rất nặng nề.
Đầu tiên là phải dạy học sinh.
Không còn cách nào khác, tình trạng thiếu nhân tài nhi khoa trong cả nước là vấn đề lâu dài, muốn giải quyết triệt để vấn đề chỉ có thể dựa vào chính mình.
Quyết định này của viện trưởng Ngô là đúng đắn.
Bệnh viện sẽ đánh giá việc giảng dạy của giáo viên. Áp lực này đủ để khiến giáo sư Nhϊếp phải vất vả.
Quốc Hiệp không có hệ thống đào tạo bác sĩ nhi khoa bài bản như Thủ Nhi, giáo sư Nhϊếp phải tự mình xây dựng lại. Đối với Nhϊếp Gia Mẫn, anh ta có niềm tin vào sự nghiệp nhi khoa và nhiệt huyết bồi dưỡng học trò giỏi, vấn đề chỉ nằm ở chỗ hầu hết các sinh viên y khoa ưu tú trong nước không chọn nhi khoa làm lựa chọn hàng đầu.
Nhìn đồng nghiệp Tạ, trong mắt giáo sư Nhϊếp hiện lên vẻ tiếc nuối: “Đến giờ em vẫn không quên kiến thức nhi khoa."
Bác sĩ Tạ Uyển Oánh trả lời khéo léo: “Khoa Tim cũng có bệnh nhân nhi, nếu khoa Nhi cần sẽ tìm khoa Tim chúng em."
Ý ngoài lời là, chúng ta là người một nhà, không cần phân biệt.
Giáo sư Nhϊếp lịch sự, cười cười, không vạch trần lời nói dối của cô tại chỗ nghĩ, Nếu em nghĩ như vậy, thì lúc trước chọn đến khoa Nhi chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/5020694/chuong-4204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.