Không cần trách mắng bác sĩ Trương. Tâm lý của bác sĩ là như vậy, khi cứu người không thành công, trong lòng lo lắng như học sinh thi đại học không làm được bài, căng thẳng tột độ.
Chính vì vậy, những người nhà chủ động rời khỏi đám đông vây xem là đáng khen nhất, không gây áp lực cho bác sĩ cấp cứu, cũng tránh làm bác sĩ phân tâm phải xử lý thêm ca bệnh khác.
Bác sĩ Trương Đức Thắng lúc này thực sự cần sự giúp đỡ.
Y tá chuyển bệnh nhân cùng anh chỉ là thực tập sinh. Vì y tá khoa Cấp cứu luôn bận rộn hơn bác sĩ, nghĩ có bác sĩ đi cùng bệnh nhân chuyển khoa rồi, cử thêm một thực tập sinh hỗ trợ là được.
Mọi người nghĩ quãng đường di chuyển rất ngắn, xảy ra sự cố cũng không đến mức nghiêm trọng.
Ai ngờ được, những bác sĩ mới vào nghề đêm nay lại xui xẻo gặp phải trường hợp bệnh nhân đột ngột ngừng tim, ngừng thở khi đang di chuyển trong viện, tỷ lệ xảy ra cực kỳ thấp, bệnh viện lớn một tháng đôi khi cũng không gặp ca nào.
Cô y tá thực tập này có lẽ mới đến khoa Cấp cứu, chưa có nhiều kinh nghiệm. Lần đầu tiên chứng kiến bệnh nhân ngừng tim, ngừng thở trong quá trình di chuyển, cô hoảng loạn, không hiểu tại sao bệnh nhân lại như vậy.
Thực tập sinh rất sợ hãi.
Sợ điều gì? Thực tập sinh cũng sợ phải chịu trách nhiệm.
Nhân viên y tế sợ nhất là bệnh nhân đột tử, sẽ khó giải thích rõ ràng.
Bác sĩ Trương vội vàng tiến hành hồi sức tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/5020517/chuong-4027.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.